Chị quay về để bảo vệ các em!
Nghe thấy câu nói ấy, trái tim Đồng Gia Minh ê ẩm giống như bị ai đó bóp chặt một cái.
Cậu cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Đồng Gia Tín thích nhất món gì?”
Đồng Gia Minh không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, cậu ta ngẩn người một lát, mới nói: “Gia Tín thích ăn thịt nhất, và cả mì trộn mỡ hành nữa.”
Thật ra món Đồng Gia Tín thích nhất là mì trộn mỡ hành do mẹ bọn họ nấu, chỉ là bây giờ bọn họ không ăn được nữa rồi.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, xoay người đi ra ngoài nấu nước tắm rửa.
Mãi cho đến khi cô đi ngủ Đồng Gia Tín vẫn chưa ra ngoài.
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục dậy sớm hơn ngày thường một tiếng để nấu cơm.
Cô định nấu món mì trộn mỡ hành cho thằng nhóc ngang bướng Đồng Gia Tín kia.
Đời trước cô có người bạn thân, vẻ ngoài rất xinh đẹp, điều kiện gia đình ưu việt, gia đình hài hòa ấm áp, nhưng cô ấy vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, ban đầu cô vẫn không hiểu vì sao, nhưng sau khi nghe cô ấy kể ra hoàn cảnh của mình, cô mới hiểu được.
Trong nhà cô ấy đứng thứ hai, từ nhỏ đã bị người khác bỏ qua. Anh trai cô ấy là đứa bé đầu tiên trong nhà, được chú ý và cưng chiều, em út nhỏ tuổi hơn cô ấy, là đứa bé cuối cùng của cha mẹ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, cha mẹ cũng vô cùng cưng chiều, chỉ có cô ấy đứng hàng thứ hai, nửa vời, vĩnh viễn không phải là đứa trẻ được để ý nhất.
Cô cảm thấy chắc hẳn Đồng Gia Tín cũng có cảm nhận tương tự, cho nên hôm nay cô định cho cậu chút ấm áp và quan ái.
Đồng Tuyết Lục đồ bột mì vào chậu, bỏ thêm chút muối vào, dùng nước lạnh nhào thành cục bột, sau đó đắp vải bố lên để bột nghỉ.
Điểm quan trọng trong món mì trộn mỡ hành nằm ở mỡ hành, cô rửa sạch hành taai, thái miếng, hành lá thái nhỏ.
Còn lấy dưa chuột tối qua mang về từ tiệm cơm quốc doanh ra thái thành sợi.
Cô cho nồi lên bếp bỏ dầu vào, sau khi dầu nóng thì cho hành tây vào dùng lửa nhỏ xào lên, đến khi hành chuyển sang màu khô vàng thì cho nước, muối, tương và thêm một muỗng đường trắng vào quấy đều, rất nhanh mùi hương đã bay ra khắp nơi.
Cuối cùng là đổ ra bát, mỡ hành lập tức hoàn thành.
Lúc này bột cũng ủ xong rồi, cô lấy ra làm thành mì sợi, sau đó bỏ vào nồi nước nóng nấu chín, sau khi mì chín thì vớt ra ngâm vào trong nước lạnh.
Đợi khi mì nấu chín, ba anh em Đồng Gia Minh cũng rời giường.
Sau khi thức dậy trong lòng Đồng Gia Tín đã không còn tức giận nữa rồi, ngược lại còn có chút hối hận vì hành vi nổi giận của mình tối hôm qua.
Nhưng bảo cậu xin lỗi, cậu lại nói không nên lời.
Cậu liếc mắt nhìn trộm Đồng Gia Minh một cái, phát hiện Đồng Gia Minh quay đầu nhìn lại, cậu lập tức nghiêng đầu giả vờ đang nhìn lên trần nhà.
Đồng Gia Minh nói: “Mau rời giường đi rửa mặt ăn sáng thôi.”
Đồng Gia Tín không nói lời nào.
Đồng Gia Minh cũng không mắng cậu ta, mà xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi Đồng Gia Minh ra ngoài, Đồng Gia Tín mới ngồi dậy, ảo não gãi gãi đầu mình, tự biến mái tóc của cậu ta thành ổ gà.
Đồng Gia Minh vừa ra khỏi phòng, đã ngửi thấy mùi hương bá đạo từ phòng bếp truyền ra.
Mùi hương ấy rất giống món mỳ trộn mỡ hành.
Đột nhiên nhớ đến câu hỏi tối qua Đồng Tuyết Lục hỏi mình, trong lòng nghĩ đến điều gì đó, cậu bước nhanh chân hơn đi về phía phòng bếp.
Càng đến gần phòng bếp, mùi hương càng đậm đà, khiến bụng cậu không nhịn nổi phát ra tiếng ùng ục đói khát.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Đồng Gia Minh đang đi về phía bên này: “Cậu tới đúng lúc lắm, mì trộn mỡ hành đã chín rồi, cậu bưng đến phòng khách ăn đi.”
Đồng Gia Minh nhìn bát mì trộn mỡ hành đang tỏa hương trên bệ bếp, cảm giác ê ẩm trong lòng tối hôm qua lại tới.
Cậu “Ừ” một tiếng, rồi bưng hai bát mì trộn mỡ hành đến phòng khách.
Lúc cậu đến nơi, Đồng Gia Tín cũng vừa chui ra khỏi phòng.
Nhìn thấy mì trộn mỡ hành, hai mắt cậu ta sáng ngời, lập tức quên mất mình còn đang ngượng ngùng, vui vẻ nói: “Anh hai, anh nấu à? Sao anh biết em muốn ăn mì trộn mỡ hành?”
Đồng Gia Minh nhìn cậu ta một cái: “Không phải anh nấu, là chị ấy nấu, tối hôm qua chị ấy hỏi em thích ăn gì, anh nói cho chị ấy em thích ăn mì trộn mỡ hành.”
Hai mắt Đồng Gia Tín trợn tròn, giống như nghe không hiểu lời này, còn giống như không thể tin nổi.
Đồng Gia Minh không hé răng, bưng bát mì đến phòng khách.
Đồng Gia Tín sững sờ tại chỗ một lúc lâu mới ra sân rửa mặt đánh răng.
Khi đánh răng, thi thoảng ánh mắt cậu ta lại liếc về phía phòng bếp, vừa nhìn thấy bóng dáng Đồng Tuyết Lục xuất hiện bên cửa sổ, cậu ta lập tức cúi đầu xuống.
Đồng Tuyết Lục đoán được Đồng Gia Tín sẽ xấu hổ, nên không đến phòng khách ăn sáng, mà trực tiếp tiêu diệt mì trộn mỡ hành ngay trong phòng bếp, sau đó về phòng gọi Đồng Miên Miên rời giường.
Vốn dĩ Đồng Gia Tin còn lo lắng lát nữa gặp mặt sẽ rất xấu hổ, không ngờ mãi cho đến khi cậu ta đi học, vẫn không chạm mặt Đồng Tuyết Lục.
Không biết vì sao, trong lòng cậu có chút mất mát và khó chịu.