Chương 152: Ly trà xanh thứ một trăm năm mươi hai

Đồng Tuyết Lục về đến nhà, phát hiện ra không khí trong nhà có chút không giống ngày thường.

Đồng Gia Tín khoanh tay ngồi quay mặt vào tường, giống như đang giận dỗi với ai đó, Đồng Gia Minh ngồi trước mặt cậu ta, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Đôi mắt to tròn của Đồng Miên Miên thì ngập nước, bình thường khi cô đi làm về đều có thể nhìn thấy đôi mắt cô bé cong cong như hình trăng non, lúc này đôi mắt ấy lại tràn đầy lo lắng.

Cô bé nhìn anh hai, rồi lại quay đầu nhìn anh ba, mắt to khẽ chớp chớp: “Anh hai, anh ba, hai người đừng cãi nhau, Miên Miên cho hai anh ăn kẹo.”

Nói xong cô bé nhét kẹo sữa trong tay vào tay hai anh trai mình, nhưng Đồng Gia Tín ngày thường vẫn luôn tham ăn lại không nhận.

Đồng Gia Minh thì xoa đầu cô bé, nhẹ giọng trấn an: “Hai anh không cãi nhau, em ăn kẹo đi.”

“Có, hai anh có cãi nhau!”

Đồng Miên Miên cố chấp muốn nhét kẹo vào trong tay bọn họ, trong lòng cô gái nhỏ, chỉ cần ăn kẹo của cô, hai anh trai sẽ vui vẻ, sau đó sẽ không cãi nhau nữa.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Đồng Tuyết Lục đặt túi xách quân đội của mình lên bàn, nhẹ nhàng hỏi.

Nghe thấy giọng cô, Đồng Miên Miên chạy tới đầu tiên: “Chị, anh hai với anh ba cãi nhau, đầu anh ba bị thương.”

Đồng Tuyết Lục bế cô bé lên, đi về phía Đồng Gia Tín: “Sao đầu cậu lại bị thương? Là tự mình bị thương, hay đã xảy ra chuyện gì?”

Đồng Gia Tín vẫn luôn úp mặt vào tường không nói lời nào, đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đỏ bừng trừng cô: “Không cần chị lo!”

Đồng Miên Miên bị hoảng sợ, môi nhỏ trề ra, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh ba hư, anh không được nói chuyện với chị Tuyết Lục như vậy!”

Đồng Gia Tín trợn trừng mắt, quát: “Chị ta là chị của em, chứ không phải chị của anh, ai cần chị ta xen vào việc của người khác!”

Nói xong cậu ta xoay người chạy ra khỏi phòng khách, ngay sau đó, tiếng đóng cửa rất mạnh từ phòng bên kia truyền đến.

Đồng Gia Tín đi khỏi, phòng khách yên tĩnh vài giây.

Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên, bốn mắt đồng loạt nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, trong mắt mang theo sự lo lắng và vẻ cẩn thận lấy lòng.

“Chị gái, xin lỗi chị, anh ba hư, chị đừng giận nhé.”

Cô bé còn nhỏ như vậy, đã biết chị gái bị ấm ức.

Đồng thời còn có chút lo lắng chị gái sẽ mắng anh ba, cô bé không muốn hai người cãi nhau, cho nên đã xin lỗi thay anh ba.

Đồng Gia Minh mím môi, nói một câu cộc lốc: “Gia Tín, không biết cậu ta bị sao nữa.”

Nếu đổi lại là Đồng Tuyết Lục trước kia, cô đã quay mặt bỏ đi từ lâu rồi.

Nếu cậu cảm thấy tôi xen vào việc của người khác, được thôi, tôi không thèm quan tâm đến cậu nữa.

Nhưng đời trước sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô học được một điều chính là gặp phải chuyện gì cũng phải bình tĩnh.

Đồng Gia Tín là đứa trẻ ngang bướng, nhưng cậu ta cũng ngang bướng có chừng mực.

Ngày đầu tiên khi cô quay lại nhà họ Đồng, trong lòng hai anh em đều có ý kiến, nhưng trong tình huống ấy, Đồng Gia Tín cũng không mặt xưng mày xỉa với cô.

Tuy rằng bây giờ, cậu ta vẫn chưa muốn gọi cô là chị gái, nhưng ngày thường lời cô nói, chuyện cô sắp xếp cậu ta đều ngoan ngoãn làm theo.

Bởi vậy, hôm nay đột nhiên cậu ta hành động như vậy, chắc hẳn cậu ta đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa có khả năng còn có quan hệ cực lớn với cô.

Vừa rồi khi Đồng Gia Tín quay mặt sang, cô đã nhìn thấy miệng vết thương trên trán cậu ta, tuy không chảy máu, nhưng cũng xanh tím một khối to.

Chẳng lẽ bị người ta bắt nạt ở trường học sao?

Nghĩ đến điều này, Đồng Tuyết Lục nhăn mày lại.

Chuyện bạo lực học đường, cho dù ở niên đại nào đều tồn tại, sẽ không vì người ở niên đại này chất phác, chuyện đó sẽ không xảy ra.

Ngược lại, người thường ngày chất phác, khi bắt nạt người khác mới càng đáng sợ.

Đồng Tuyết Lục thấy Đồng Miên Miên vẫn ủ rũ, dáng vẻ muốn khóc lại không dám khóc, cô trấn an cô bé trước: “Chị không giận, chỉ là đang nghĩ đến chuyện khác thôi, em ăn cơm chưa?”

Cô nhóc gật đầu, cất giọng trẻ con của mình lên, nói: “Ăn rồi ạ, đồ ăn anh hai nấu không ngon bàng chị làm.”

Nghe thấy thế Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười, cô nhóc này vậy mà bây giờ còn biết kén cá chọn canh rồi.

Đồng Tuyết Lục khẽ nhéo mũi cô bé một cái, buông cô bé xuống, nói: “Em qua bên kia chơi đi, chị có chuyện muốn nói với anh hai em.”

Đồng Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó mới nhấc đôi chân ngắn ngủn của mình lên chạy đi tìm Đồng Gia Tín.

“Cậu phát hiện ra Gia Tín bị thương từ khi nào?”

Đồng Gia Minh nhíu mày lại: “Khi tan học, tôi đã hỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy không nói.”

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì lát nữa cậu đừng tiếp tục truy vấn cậu ta, ngày mai cậu đến trường học hỏi thăm một chút, khi tan học cũng để ý nhiều hơn, xem có phải có ai bắt nạt cậu ta không.”

Đồng Gia Minh gật đầu: “Được.”

Thật ra không cần cô nói, ngày mai cậu cũng định làm như vậy.

Đồng Tuyết Lục gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi đun nước tắm rửa, đột nhiên lại nghe thấy Đồng Gia Minh nói: “Chị không tức giận à?”

Đồng Tuyết Lục mở miệng, hương trà xanh bay tận trời, nói: “Không tức giận, bởi vì hai đứa đều là em trai chị, chị quay về chính vì bảo vệ các em!”