Chương 151: Ly trà xanh thứ một trăm năm mươi mốt

Từ nhỏ Tiêu Thừa Bình đã là đứa trẻ nghịch ngợm khó bảo, khi đã quyết định việc gì, thì mười đầu trâu cũng không kéo lại được.

Mẹ Tiêu hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại được: “Cô nói đi, cô muốn thế nào mới bằng lòng rời xa Thừa Bình?”

Đến rồi đến rồi!

Lời kịch kinh điển đến rồi!

Đồng Tuyết Lục không kiềm chế nổi khóe miệng hơi cong lên, sau đó lại nhíu mày lắc đầu: “Dì Ninh, cháu không làm được!”

Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn cô, hai mắt giống như có thể phun ra lửa.

Một lúc lâu sau bà ta mới cúi đầu, móc ra một chiếc phong bì từ trong túi xách, ném xuống trước mặt cô, nói: “Bên trong là một ngàn tệ, chỉ cần cô đồng ý rời xa Thừa Bình, số tiền này sẽ thuộc về cô!”

Một ngàn tệ đó!!!

Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã động lòng.

Nếu chuyện này xảy ra trước khi xuyên sách, có người ném tiền vào mặt cô nói như vậy, cô sẽ lập tức nhận tiền đá văng gã đàn ông chó chết kia đi.

Nhưng lúc này lại không được, nếu cô dám nhận số tiền này, nói không chừng sau đó mẹ tiêu sẽ đến đồn công an cử báo cô.

Cô không thể để người khác nắm được nhược điểm của mình.

Cô đẩy chiếc phong bì lại, vẻ mặt bi thương, nói: “Dì Ninh, dì đang làm nhục cháu sao? Cháu là loại người thấy tiền sáng mắt sao?” Đúng vậy, cháu chính là loại người ấy.

Mẹ Tiêu mím chặt môi: “Vậy rốt cuộc cô muốn gì? Nếu cô muốn bước vào cửa nhà họ Tiêu chúng tôi, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ!”

Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt bị thương: “Dì Ninh, có phải cho dù cháu làm gì, ngài cũng sẽ không đón nhận cháu không?”

Mẹ Tiêu gật đầu: “Không sai, cô bỏ ngay ý nghĩ ấy đi!”

Đồng Tuyết Lục ôm mặt khóc hu hu một lúc lâu, sau đó mới đỏ mắt nói: “Nếu đã như vậy, cháu hiểu rồi, ngài muốn cháu ra đi cũng được, nhưng mà ngài phải đồng ý làm giúp cháu một việc.”

Mẹ Tiêu cười nhạo một tiếng, vẻ mặt giống như đang nói quả nhiên là có mục đích.

“Nói đi, cô muốn tôi giúp cô chuyện gì? Mua nhà hay là đổi công việc?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Đều không phải, thứ cháu muốn là một bộ sách giáo khóa toán lý hóa cấp ba hoàn chỉnh, sau đó còn muốn dì Ninh sao chép hộ cháu một ngàn bản nữa.”

??

Mẹ Tiêu nhìn cô giống như gặp phải quỷ: “Cô muốn thứ này làm gì? Hơn nữa lấy đâu ra nhiều như vậy?”

Đồng Tuyết Lục: “Hiện giờ vật chất thiếu thốn, rất nhiều nơi mọi người đều ăn không đủ no, miễn bàn đến chuyện đi học tiếp thu tri thức, mỗi lần nhìn thấy những người khát vọng tri thức nhưng không thể đi học ấy, trong lòng cháu lại đau đớn như bị kim châm vậy!”

“Cho nên cháu muốn sao chép một chút tài liệu để giúp đỡ bọn họ, dì Ninh, người lương thiện giống như dì chắc chắn sẽ không từ chối đúng không?”

Mẹ Tiêu: “……”

Kiếm một bộ toán lý hóa hoàn chỉnh không khó, anh trai bà ta làm ở phòng giáo dục, nhưng phải sao chép một nghìn bản, số lượng này có chút lớn.

Đồng Tuyết Lục nói: “Nếu dì Ninh không đồng ý, vậy thì coi như cháu chưa nói gì đi.”

Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn cô, một lúc lâu sau mới cắn răng, nói: “Được, tôi làm giúp cô, nhưng mà cô nói lời phải giữ lấy lời, nếu như còn dám dây dưa...”

Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời bà ta: “Chỉ cần dì đưa đồ cho cháu, nhất định cháu sẽ giữ lời, nhưng mà biện pháp tốt nhất vẫn là nhanh chóng đưa Thừa Bình về quân khu đi.”

Đương nhiên mẹ Tiêu biết phải nhanh chóng đưa con trai bà ta về quân khu, nhưng nếu hai người bọn họ chưa chấm dứt, đưa trở về cũng vô dụng.

Đồng Tuyết Lục nói: “Đúng rồi, nơi ở hiện giờ của cháu còn thiếu một cây ăn quả, nếu dì Ninh có thể kiếm giúp cháu một cây thì càng tốt.”

Được voi đòi tiền, không đòi lúc này thì đợi lúc nào nữa.

Mẹ Tiêu cắn răng: “Được!”

Cuối cùng mẹ Tiêu đen mặt rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Bà ta vừa đi khỏi, khóe miệng Đồng Tuyết Lục đã cong lên.

Một cục đá hạ ba con chim.

Cô nhớ rõ khi vừa bắt đầu công bố khôi phục thi đại học, đừng nói là tài liệu, ngay cả sách giáo khoa rất nhiều người đều không mượn được.

Cô đình tích trữ số tài liệu này đợi sang năm đến lúc đó thì mang ra bán.

Thứ nhất có thể kiếm được tiền, thứ hai có thể giúp đỡ các thí sinh chuẩn bị thi đại học.

NGười bình thường rất khó mua được cả bộ toán lý hóa hoàn chỉnh, cho dù bây giờ cô đến hiệu sách tìm cũng chưa chắc đã tìm đủ.

Nhưng mẹ Tiêu lại có con đường kiếm được.

Mục tiêu thứ ba? Chính là tiễn đóa hoa đào nát Tiêu Thừa Bình này đi.

Con người Tiêu Thừa Bình không tệ, chỉ là có người mẹ như vậy, ngay cả làm bạn bình thường với anh ta cô cũng không muốn.

Còn chuyện vô duyên vô cớ khiến mẹ Tiêu phải bỏ tiền ra, cô có cảm thấy áy náy hay không?

Đáp án tất nhiên là không rồi.

Nếu cô không nhận mấy thứ này, chắc chắn mẹ Tiêu sẽ cho rằng cô luyến tiếc không muốn chia tay Tiêu Thừa Bình, nói không chừng sau này sẽ thường xuyên lại đây quấy rầy cô.

Đến lúc đó sẽ khiến mọi chuyện càng phiền phức hơn.

Cộng với việc vừa rồi mẹ Tiêu không phân rõ xanh đỏ đen trắng đã mắng cô như vậy, không khiến bà ấy xuất huyết cô thật sự xin lỗi chính mình.

Nghĩ đến chuyện sắp kiếm được xô vàng đầu tiên, tâm trạng của Đồng Tuyết Lục cực kỳ vui vẻ.

Nhưng khi về đến nhà, lại phát hiện ra Đồng Gia Tín bị thương.