Chương 150: Ly trà xanh thứ một trăm năm mươi

Sau khi rửa sạch bát đũa, Đồng Tuyết Lục chuẩn bị đọc sách thêm một lúc nữa.

Nhưng vừa ra ngoài phòng ăn, cô đã trông thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy bước vào.

Người phụ nữ ấy mặc quần áo làm từ vải tổng hợp, mũi to mắt nhỏ, để kiểu tóc ngắn gọn gàng mạnh mẽ.

Đột nhiên trong đầu Đồng Tuyết Lục hiện lên khuôn mặt của Tiêu Thừa Bình, hai mẹ con giống nhau gần như từ một khuôn mẫu khắc ra.

Người phụ nữ ấy là mẹ của Tiêu Thừa Bình, là người nghiêm khắc có tiếng trong khu tập thể tổng cục hậu cần, đám trẻ con trong khu đều rất sợ bà ta.

Vào thời gian đi làm, một mình bà ta xuất hiện ở nơi này...

Trong đầu Đồng Tuyết Lục hiện lên sáu chữ: Người đến không có ý tốt

Nhưng mà cô không hề hoảng loạn, cũng không chủ động chào hỏi đối phương.

Mẹ Tiêu thấy cô nhìn thấy bà, vậy mà ngay một tiếng chào hỏi cũng không có, lông mày bà ta lập tức nhăn lại: “Trước kia tôi cảm thấy cô là người điêu ngoa xảo quyết, nhưng tốt xấu gì khi đó vẫn lễ phép, bây giờ thấy người khác không biết mở miệng chào một câu, đúng là càng ngày càng không ra gì!”

Đồng Tuyết Lục âm thầm khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt lại lộ ra vẻ khiếp sợ: “A, dì là dì Ninh? Vừa rồi thiếu chút nữa cháu đã không nhận ra dì, dì Ninh, cháu nghe nói phụ nữ hay tức giận sẽ nhanh già, khả năng là do dì quá thích tức giận, nên vừa rồi nhìn thấy dì đế cháu mới không nhận ra được!”

“……”

Nghe thấy lời cô nói, mẹ Tiêu tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu: “Cô đúng là không có giáo dưỡng, cô...”

Đồng Tuyết Lục: “Dì Ninh, sao dì vẫn còn nổi giận? Dì mau sờ thử nếp nhăn bên khóe mắt của dì xem, chắc chắn lại nhiều thêm vài nếp rồi!”

“……”

Mẹ Tiêu biết cô đang cố ý chọc giận bà ta.

Nhưng làm gì có người phụ nữ nào không để bụng vẻ ngoài của mình, lúc này bà ta đang vô cùng tức giận, nhưng vì không muốn có thêm nếp nhăn, chỉ có thể nhẫn nhịn áp cơn giận xuống.

Mẹ Tiêu thản nhiên ngồi xuống một chiếc bàn trong phòng, đôi mắt sắc bén nhìn Đồng Tuyết Lục: “Cô lại đây ngồi xuống đi!”

Chậc chậc, nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này xem, nếu người khác không biết còn tưởng rằng bà ta là Từ Hi Thái Hậu mất.

Đồng Tuyết Lục chậm rãi bước đến, ngồi xuống trước mặt bà ta.

Mẹ Tiêu nhìn thấy dáng ngồi của cô, lại tức giận: “Ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, loại người không quy củ như cô, nhà ai muốn cưới về làm con dâu chứ?”

Đồng Tuyết Lục bị lời này làm cho ghê tởm, cô cười nói: “Chuyện này không phiền ngài lo lắng, vẻ ngoài của tôi xinh đẹp như vậy, nếu muốn gả chồng, chỉ là chuyện một giây!”

Mẹ Tiêu tức giận đến mức bộ ngực phập phồng lên xuống: “Bây giờ cô còn trẻ còn xinh đẹp, nhưng đợi khi cô già rồi, cô tưởng rằng cô có thể chiếm được trái tim Thừa Bình cả đời sao?”

?

Cái quỷ gì thế?

Đồng Tuyết Lục sững sờ một lúc mới phản ứng lại, không phải bà ta cho rằng cô và Tiêu Thừa Bình đang tìm hiểu nhau chứ?

Mẹ Tiêu thì cho rằng Đồng Tuyết Lục bị bà ta nói trúng tim đen, nên tiếp tục mỉa mai: “Chuyện Thừa Bình đưa tiền cho cô tôi biết rồi, cô ở bên Thừa Bình còn không phải vì thấy gia cảnh nhà họ Tiêu chúng tôi tốt nên ham sao? Loại người nông cạn như cô, tôi thấy nhiều rồi!”

“Hôn nhân quan trọng nhất chính là môn đăng hộ đối, cô với Thừa Bình môn không đăng hộ không đối, tôi với cha Thừa Bình sẽ không ủng hộ hai người ở bên nhau!”

Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ cao cao tại thượng ấy của mẹ Tiêu làm cho ghê tởm.

Nhưng mà bà ta cho rằng nói vậy cô sẽ tức giận sao?

Không, không bao giờ.

Tình tiết “Tiền đây mau rời khỏi con trai tôi” trong tiểu thuyết và phim thần tượng hiếm lắm mới gặp được một lần, cô phải cẩn thận trải nghiệm mới được.

Đời trước làm trà xanh nhiều năm như vậy, điều tiếc nuối duy nhất của cô chính là chưa bị ai ném tiền vào mặt, không ngờ xuyên về niên đại này lại gặp được.

Nghĩ lại thì cô còn có chút kích động.

Đến đây đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi...

Xin cứ dùng tiền hung hăng mà ném vào mặt tôi!!!

Mẹ Tiêu thấy mặt cô đỏ bừng, bà ta càng đắc ý hơn: “Chỉ cần cô chịu chia tay Thừa Bình, sau này tôi sẽ giới thiệu đối tượng cho cô, khả năng không so được với Thừa Bình nhà tôi, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn so với cô tự tìm nhiều!”

Chỉ thế này? Chỉ thế này không?

Không ném tiền đã muốn cô rời xa con trai bà ta? Không có cửa đâu!

Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, bắt đầu màn biểu diễn của mình.

“Dì Ninh, dì đã từng nghe qua bài thơ này chưa:

Bao giờ sông cạn núi mòn

Mùa đông sấm dậy hạ còn tuyết rơi

Bao giờ trời đất hợp rồi

Thì ta mới chịu cùng người biệt ly.

Tâm trạng cháu lúc này chính là như vậy.”

Đọc ra lời kịch kinh điển của Quỳnh Dao xong, thiếu chút nữa cô đã buồn nôn không chịu nổi rồi.

Không hổ là cô.

Không biết xấu hổ!

Trong lòng mẹ Tiêu thầm mắng một tiếng: “Chỉ cần tôi và cha Thừa Bình không đồng ý, vĩnh viễn cô cũng sẽ không bước được vào cửa nhà họ Tiêu chúng tôi!”

Đồng Tuyết Lục ôm ngực, hai mắt ngập nước: “Nếu vì tình yêu chan chính, tất cả đều có thể vứt bỏ được, huống chi Thừa Bình... Anh ấy từng nói nếu hai người không đồng ý, anh ấy sẽ bỏ nhà ra đi, đoạn tuyệt quan hệ cha con với hai người!”

Mẹ Tiêu cắn răng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục: “Không thể nào, Thừa Bình không thể nào nói ra những lời này!”

“Thừa Bình có thể nói ra những lời này hay không, chẳng lẽ trong lòng dì Ninh không biết sao?”

Chính vì quá hiểu con trai mình nên sắc mặt mẹ Tiêu mới có thể khó coi như vậy, cũng vì thế mới có thể chạy tới nơi này tìm Đồng Tuyết Lục.