Chương 149: Ly trà xanh thứ một trăm bốn mươi chín

Từ trước đến giờ khi làm bất cứ việc gì Ôn Như Quy luôn rất chăm chú, dường như tất cả âm thanh ầm ỹ xung quanh đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Rất nhanh, trên trang giấy đã xuất hiện một bóng dáng yểu điệu.

Áo choàng, tóc dài, trên người mặc áo sơ mi, chân váy dài, dưới đôi mắt long anh phủ đầy sương mù còn có một chấm đen nho nhỏ.

Đột nhiên người nằm giường trên thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào quyển sổ trong tay anh, nói: “Đồng chí, anh vẽ đẹp quá, anh vẽ bạn gái mình à?”

Ôn Như Quy nhăn mày, khép quyển sổ lại: “Không phải.”

“Không phải bạn gái, vậy chắc là vợ anh nhỉ?”

Hai hàng lông mi đen dài của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái, không trả lời đối phương.

Không phải anh không muốn trả lời, mà nếu như anh phủ nhận, đối phương sẽ cho rằng anh là đồ lưu manh, vẽ hình phụ nữ mà người đó lại không phải vợ, hoặc là bạn gái mình.

Người nằm giường trên thấy anh không trả lời, cho rằng mình đoán đúng rồi, anh ta nhếch miệng cười nói: “Đồng chí, vợ anh cũng xinh thật đấy.”

Hai hàng mi của Ôn Như Quy lại run lên lần nữa.

Vợ?

Anh chưa bao giờ biết từ ngữ này lại tốt đẹp như thế.

Khiến người ta vừa nghe thấy trái tim đã gia tốc máu trong người nóng lên.

Lúc này ở trường học, máu trong người Đồng Gia Tín cũng đang nóng lên, mặt đỏ bừng tim đập gia tốc.

Nhưng mà không phải cậu đang vui vẻ, mà là tức giận.

Ánh mắt cậu trợn trừng nhìn nhằm chằm đám người trước mắt, giận dữ hét lên: “Trả sách giáo khoa lại cho tôi!”

Một cậu học sinh mỏ nhọn giơ quyển sách trong tay lên, cười hề hề nhìn Đồng Gia Tín nói: “Có bản lĩnh thì mày đến đây mà lấy.”

Đồng Gia Tín bước đến, đối phương lập tức ném quyển sách cho người khác, Đồng Gia Tín đuổi theo, bọn họ lại ném tiếp.

Giống như đùa với khỉ vậy, chơi đùa cậu xoay vòng vòng.

Hai mắt Đồng Gia Tín đỏ bừng, siết chặt nắm tay: “Còn không trả lại cho tôi, tôi sẽ báo cáo với giáo viên!”

Cậu học sinh mỏ nhọn nghe thấy Đồng Gia Tín nói muốn đi cáo trạng, lập tức cười ha ha.

“Ha ha ha, đi đi, để xem lúc đó giáo viên giúp mày hay giúp tao! Chẳng lẽ mày không biết giáo viên ghét mày đến mức nào à? Mày có biết vì sao không? Vì chị gái mày đấy!”

“Chị gái mày là loại người lòng dạ ác độc, dì tao nói, người phá hoại cuộc sống hôn nhân của người khác như chị gái mày, phải xuống địa ngục!”

Đồng Gia Tín dùng đầu húc cậu ta: “Mày còn nói lung tung nữa, tao đánh chết mày!”

Cậu học sinh mỏ nhọn kia thấy Đồng Gia Tín xông tới thì lách người sang bên cạnh. Đồng Gia Tín húc đầu vào bức tường phía sau, đầu nở đầy sao.

Đám học sinh xung quanh lập tức cười ha ha.

“Ha ha ha, đúng là đồ phế vật vô dụng!”

“Ha ha, phế vật phế vật!”

Đồng Gia Tín nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bọn họ, ngực giống như sắp nứt toác ra.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông vào học vang lên, đám học sinh kia ném sách vở xuống đất, làm mặt quỷ với Đồng Gia Tín, rồi cười vang chạy mất.

Đồng Gia Tín bò dậy khỏi mặt đất, nhặt sách vở lên, rũ sạch bụi bặm, sau đó cắn răng đi về phòng học.

**

Phương Văn Viễn đi khỏi, Đồng Tuyết Lục thu dọn bát đũa xuống phòng bếp rửa sạch.

Quách Vệ Bình thẹn thùng cười nói: “Chị Tuyết Lục, vừa rồi chị đang đọc sách à?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang đọc sách, sách giáo khoa cấp hai.”

Quách Vệ Bình nhíu mày: “Không phải chị đã tốt nghiệp rồi à? Sao vẫn phải tiếp tục học tập?”

Đồng Tuyết Lục: “Bể học vô biên, không phải chỉ ở trong trường lớp mới có thể học tập, chỉ cần muốn học tập, thì ở bất cứ nơi nào cũng có thể học được.”

Quách Vệ Bình suy nghĩ một chút, dường như không có cách nào lý giải ý nghĩ này của cô: “Tôi không làm được, tôi vừa nhìn thấy sách đã đau đầu rồi, nấu ăn vẫn thích hơn.”

Nghĩ đến mộng tưởng ba anh em Đồng Gia Minh nói hôm trước, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười.

Trong thập niên 60 – 70, có thể làm đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh, chính là chuyện cực kỳ ghê gớm, cực kỳ có thể diện, đáng tiếc vài năm sau điều này không còn tồn tại nữa.

Cô không nói gì cả, ai có chí nấy.

Đột nhiên Quách Vệ Bình “Ai da” một tiếng, sau đó đứng dậy ôm bụng, mặt đỏ bừng nói: “Chị Tuyết Lục, tiệm cơm giao cho chị canh chừng một lát nhé, tôi…… Tôi đi……”

Đồng Tuyết Lục cong môi: “Đi đi.”

Thấy cô cười, mặt Quách Vệ Bình càng đỏ hơn, cậu ta vội vàng ôm bụng chạy ra ngoài từ cửa sau của phòng bếp.

Trong tiệm cơm quốc doanh không có nhà vệ sinh, muốn đi phải ra nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài.