Chương 148: Ly trà xanh thứ một trăm bốn mươi tám

Nghe thấy tiếng bước chân, Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Phương Văn Viễn, ngay sau đó cô lại cúi đầu xuống giống như không nhìn thấy anh ta vậy.

“……”

Không hiểu sao trong lòng Phương Văn Viễn có chút buồn bực.

“Đồng chí “Oa oa thân”, bây giờ còn món gì ngon không?” Đồng nghiệp A cười hì hì hỏi.

Đồng Tuyết Lục đứng dậy, trợn mắt nói với bọn họ: “Thứ nhất tôi không phải “Oa oa thân”, tôi và đồng chí Phương Văn Viễn chưa từng đính hôn, nếu anh còn nói hươu nói vượn nữa, tôi sẽ đến đồn công an cử báo anh tội lưu manh, vũ nhục nữ đồng chí!”

Đồng nghiệp A chẳng qua chỉ là người lắm miệng thôi, nghe thấy cô nói muốn đến đồn công an cử báo, anh ta lập tức bị dọa sợ: “Đồng chí, xin lỗi, là do tôi nói hươu nói vượn, tôi xin lỗi đồng chí, xin cô đừng đến đồn công an cử báo tôi.”

Thời buổi này cử báo tội lưu manh là nguy hiểm nhất, cho dù đến lúc đó anh ta không bị bắt lại, thì thanh danh cũng bị hủy hoại, sau này sao anh ta còn có thể lăn lộn ở đơn vị được nữa?

Đồng Tuyết Lục nhìn Phương Văn Viễn không nói gì cả, cũng lười tiếp tục so đo với bọn họ: “Bây giờ chỉ còn táo đậu xanh và bánh táo đỏ thôi, các anh muốn ăn không?”

“Muốn muốn muốn, cho chúng tôi ba phần!”

“Cháo đậu xanh một mao mốt một bát, bánh táo đỏ chín phân một chiếc, mỗi người hai mao tiền, ba người tổng cộng là sáu mao, mặt khác còn cần phiếu gạo sáu lạng và phiếu đường ba lạng nữa.”

Ba người nhanh chóng lấy tiền và phiếu ra đưa cho cô.

Đồng Tuyết Lục thu tiền, đến phòng bếp bưng đồ ăn đến, sau đó quay lại chỗ ngồi tiếp tục đọc sách.

Ánh mắt Phương Văn Viễn thi thoảng lại dừng trên người cô như có như không, đặc biệt khi phát hiện ra cô đang đọc sách giáo khoa, trong lòng anh ta vô cùng khiếp sợ.

Vừa rồi anh ta đã phát hiện ra, Đồng Tuyết Lục tính toán rất nhanh, phải biết rằng trước kia khả năng tính toán của cô kém không chịu nổi, khi còn đi học mỗi lần thi cử đều không đạt tiêu chuẩn.

Hơn nữa cô cũng không thích đọc sách, vừa nhìn thấy sách vở đã nói mình đau đầu, vậy mà hiện giờ lại có thể tĩnh tâm đọc sách như thế.

Sao mình lại cảm thấy hình như cô ấy đã thay đổi rất nhiều nhỉ?

Thật ra đây không phải lần đầu tiên anh ta có cảm giác này, trước đây cô luôn theo đuổi anh ta, nhưng từ khi rời khỏi nhà họ Đồng, hình như cô chưa bao giờ tới tìm mình cả.

Lần trước khi anh đi tìm cô, không những bị cô ghét bỏ, cuối cùng còn ồn ào đến cả đồn công an, lần này cũng vậy, cô còn không thèm nhìn anh ta thêm một cái.

Đột nhiên anh ta nhớ tới câu nói của Phương Tĩnh Viện em gái mình: “Ngay cả nhìn anh cô ấy cũng lười không thèm nhìn, giống như anh là một đống cứt chó vậy.”

Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng anh ta khẽ run rẩy.

Đồng nghiệp A dùng khuỷu tay chọc chọc vào anh ta một cái: “Không phải cậu nói mình không thèm để ý đến người ta à? Sao bây giờ lại nhìn chằm chằm vào đối phương thế?”

Phương Văn Viễn lấy lại tinh thân, ho khan một tiếng để che giấu vẻ lúng túng của mình: “Tôi có nhìn cô ấy đâu, tôi đang suy nghĩ đến chuyện công việc.”

Đồng nghiệp A và đồng nghiệp B liếc nhau, hiển nhiên không tin những lời này.

Có điều bọn họ không dám nhiều lời nữa, sợ bị Đồng Tuyết Lục nghe thấy, cô lại muốn đến đồn công an cử báo bọn họ.

Đồng Tuyết Lục không hề có ấn tượng tốt với Phương Văn Viễn, nhưng cũng không tới mức căm thù tận xương tuỷ, coi anh ta giống như người qua đường.

Chỉ cần không tới quấy rầy cô, cô hoàn toàn có thể làm lơ đối phương.

Sau khi đám người Phương Văn Viễn ăn xong, bọn họ lập tức ra về, đến tận khi anh ta đi khỏi, Đồng Tuyết Lục vẫn không ngẩng đầu lên liếc anh ta một cái.

Không biết vì sao, trong lòng Phương Văn Viên vô thức cảm thấy có chút bực bội.

**

Phía bên kia, Ôn Như Quy lại lần nữa mua một tấm vé tàu hỏa, lần này anh mua vé giường nằm.

Thật ra ngay từ đầu anh đã định mua vé giường nằm rồi, dù sao cũng phải ngốc trên tàu hỏa hai ngày hai đêm, chỉ là vì đưa sách vở cho đồng chí Đồng, anh đi đi lại lại tốn khá nhiều thời gian, khi đến ga tàu đã hết vé giường nằm chỉ còn lại ghế ngồi và ghế đứng.

Không biết cô ấy đã nhìn thấy vải tổng hợp mình mang đến chưa nhỉ?

Chắc là thấy được rồi, không biết cô ấy phản ứng thế nào nhỉ?

Mấy hôm trước trong nhà ăn ở căn cứ, anh nghe được đồng nghiệp nữ nói, hiện giò nữ đồng chí đều thích váy may bằng vải tổng hợp.

Anh chưa bao giờ để ý đến cách ăn mặc của phụ nữ, sau khi nghe thấy những lời kia, anh mới để ý một chút, quả nhiên phát hiện ra không ít nữ đồng nghiệp trong căn cứ mặc váy may bằng vải tổng hợp.

Khi có gió thổi qua, góc váy bay lên. Váy trắng phiêu dật, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Tưởng tượng ra hình ảnh cô mặc chiếc váy làm từ vải tổng hợp, hai tai anh chậm rãi đỏ lên.

Bây giờ vẫn đang là ban ngày, anh không ngủ được, ngồi trên tàu hỏa cũng không có chuyện gì để làm, vì thế anh lấy một quyển vở và một cái bút máy từ trong túi du lịch ra, vẽ phác họa.

Nếu như Đồng Tuyết Lục ở chỗ này, cô sẽ phát hiện ra vở và bút máy trong tay anh giống của cô như đúc.