Chương 147: Ly trà xanh thứ một trăm bốn mươi bảy

Sau khi Đàm Tiểu Yến biết Đồng Tuyết Lục không thể giới thiệu đối tượng cho mình, cô ta lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo trước kia, dùng lỗ mũi nhìn người.

Đồng Tuyết Lục mặc kệ cô ta, chỉ cần cô ta không giở trò đê tiện gì, mọi người đều có thể coi như không có chuyện gì.

Ngoài làm tốt chức trách của mình ra, mỗi ngày cô còn rửa rau giúp đầu bếp mạnh, báo đáp chính là, mỗi lần múc thức ăn cho cô, đầu bếp mạnh đều cho cô một muỗng đầy thịt.

Tới lượt Đàm Tiểu Yến, tay của đầu bếp mạnh lại bắt đầu phát bệnh động kinh, run rẩy không ngừng, cuối cùng nhiều lắm thì còn dư lại được ba miếng thịt.

Lần nào Đàm Tiểu Yến cũng tức giận đến mức nổi trận lôi đình, nhưng cho dù là trước đây cô ta cũng không làm gì được đầu bếp Mạnh, chứ đừng nói đến bây giờ Lưu Đông Xương không giúp cô ta nữa, chính Lưu Đông Xương cũng không làm được gì đầu bếp Mạnh.

Khả năng bản thân Đàm Tiểu Yến cũng không ngờ, ngày đó chẳng qua cô ta chỉ muốn ra oai phủ đầu với Đồng Tuyết Lục thôi, không nghĩ tới lại bị Đồng Tuyết Lục thắng một nước cờ, cuối cùng biến thành cục diện như hiện tại.

Lưu Đông Xương không để ý tới cii ta, những người khác trong tiệm cơm quốc doanh cũng không để ý tới cô ta, giống như cô ta bị cô lập vậy.

Sau giờ cơm trưa, tiệm cơm quốc doanh lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Đồng Tuyết Lục lấy sách giáo khoa cấp hai ra xem.

Trước khi xuyên sách tuy rằng cô đã từng tham gia thi đại học, nhưng nội dung thi cử thời hiện đại và niên đại này hoàn toàn khác nhau, hơn nữa cũng qua nhiều năm như vậy rồi, cô đã chữ thầy trả lại thầy từ lâu.

Sang năm sau khi khôi phục thi đại học, cũng phân khoa văn lý, môn bắt buộc gồm có ngữ văn, toán học và chính trị.

Trong đó thi khoa văn có thêm lịch sử và địa lý, thi khoa học tự nhiên có thêm vật lý và hóa học.

Cô định thi khoa học tự nhiên.

Giữa khoa văn và khoa học tự nhiên, cô am hiểu khoa học tự nhiên hơn, đời trước khi thi đại học cô cũng thi khoa học tự nhiên.

Cô mở sách giáo khoa cấp hair a, nhanh chóng đọc lướt qua một lần.

Nội dung bài học không khó, đặc biệt khi so với toán học thời hiện đại, có thể nói là không thể đơn giản hơn được nữa. Đời sau các loại đề thi luôn quanh co lòng vòng nhiều bẫy rập, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Nhưng mà lâu lắm rồi cô không động vào sách vở, rất nhiều công thức và cách giải đề đã quên sạch rồi, có điều may mà vẫn còn nền móng, chỉ cần xem lại một chút là có thể chậm rãi nhớ lại.

Tục ngữ nói đọc vạn lần không bằng dùng bút ghi chép lại, cô lấy vở và bút máy ra, nhanh chóng ghi lại vài công thức quan trọng.

Vở và bút mày đều là của Ôn Như Quy đưa cho cô, mang đến cùng đống sách giáo khoa kia.

Lúc cô sắp xếp lại sách vở mới phát hiện ra.

Hình như càng ngày cô nợ Ôn Như Quy càng nhiều, sau này cô phải suy nghĩ cẩn thận nên đền đáp anh thế nào mới được.

Cô lắc lắc đầu, lại lần nữa chuyển sự chú ý lên trên sách vở.

Trong phòng ăn vô cùng yên tĩnh, thi thoảng đột nhiên có tiếng thái rau cạch cạch từ phòng bếp truyền đến, Quách Vệ Bình đang luyện thái củ cải.

Đồng Tuyết Lục nghiêm túc dùng các công thức vừa học được giải bài tập, một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào trong phòng, ánh sáng ấm áp ấy rơi trên người cô, khiến mái tóc cô chuyển sang màu vàng óng ả.

Khi Phương Văn Viễn và đồng nghiệp đến đây, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này.

Dưới ánh nắng chiếu vào, có thể nhìn rõ từng hạt bụi đang bay múa, cô ngồi trên ghế một tay chống cằm, nửa người đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, nửa còn lại giấu trong bóng tối.

Vừa yên tĩnh lại xinh đẹp.

Thiếu chút nữa Phương Văn Viễn đã không nhận ra được.

Trong trí nhớ của anh ta, từ trước đến nay Đồng Tuyết Lục luôn mở miệng ầm ĩ suốt ngày, hôm đó trong nhà ăn ở bệnh viện cô hùng hổ doạ người, miệng lưỡi sắc bén, khiến anh ta mất hết thể diện.

Cô yên tĩnh như vậy, là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.

Nhưng mà sao cô lại ở chỗ này?

Không phải cô đã đến huyện Duyên Khánh làm công nhân trong xưởng dệt sao?

Thấy anh ta ngơ ngẩn, đồng nghiệp A nhìn theo ánh mắt anh ta, sau đó ồ một tiếng: “Nữ đồng chí kia không phải là ai đó sao?”

Đồng Nghiệp B cũng liếc mắt nhìn một cái: “Tôi biết, chính là vị hôn thê của Phương Văn Viễn!”

Phương Văn Viễn nhăn mày lại: “Hai người đừng nói lung tung, tôi với cô ấy chưa bao giờ ở bên nhau, càng chưa từng đính hôn!”

Đồng nghiệp A nói: “Không phải chứ, tôi nhớ rõ chính miệng cô ấy thừa nhận hai người đã đính ước từ khi còn nhỏ!”

Phương Văn Viễn: “Đó là do người lớn trong nhà nói đùa với nhau thôi, hơn nữa bây giờ là xã hội mới, không còn là thời phong kiến nữa, làm gì có ai coi chuyện đính ước từ khi còn nhỏ là sự thật?”

Đồng nghiệp B gật đầu: “Cậu nói đúng, đính hôn từ nhỏ và manh hôn ách gả đều là ép duyên, đều là cặn bã của xã hội cũ, chúng ta nên mãnh liệt chống lại và phản đối!”

“Đừng nói nhiều như vậy, mau vào hỏi một chút xem còn món gì ngon không đi.”

Đồng nghiệp A nói xong, thì dẫn mọi người vào trong.