Chương 142: Ly trà xanh thứ một trăm bốn mươi hai

Đồng Tuyết Lục nhanh nhẹn thái hai củ cải thành từng sợi mỏng, sau đó cho lượng muối vừa phải vào ướp một lát.

Sau khi rửa sạch củ cải đã ướp, cô cho bột mì và bột nếp vào theo tỉ lệ nhất định, quấy đều, sau đó vo củ cải thành từng viên hình cầu, bỏ vào trong chảo dầu nóng, chiên lên.

Rất nhanh, từng viên củ cải đã được chiên chín.

Củ cải chiên vàng óng đặt cạnh nhau, giống như từng quả cầu màu vàng rất đẹp mắt, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn rồi.

Làm củ cải viên xong, bột mì cũng dùng được rồi.

Cô đập một quả trứng gà vào trong rau hẹ Ôn Như Quy vừa thái, thêm muối và dầu vào quấy đều.

Bột mì được đã nhào xong được cắt ra thành từng miếng, cán bẹp thành hình tròn, sau đó bỏ nhân rau hẹ trứng gà vào trong, gấp mép bột lại, cuối cùng bỏ vào chào dầu chiên đến khi hai mặt vàng đều thì gắp ra ngoài.

Cô làm tổng cộng hai đĩa củ cải viên, và mười lăm cái bánh rán nhân hẹ.

Trướ đó khi Đồng Tuyết Lục làm cải trắng ngâm dấm, Đồng Gia Tín còn có thể nhịn được, nhưng lúc này ngửi thấy mùi thêm không ngừng truyền đến từ trong phòng bếp, cuối cùng cậu ta không thể ngồi yên được nữa.

Vì sợ bị Đồng Gia Minh mắng, nên khi đi ra ngoài, cậu ta còn bế cả Đồng Miên Miên xuống phòng bếp.

Đồng Miên Miên đang ngủ gà ngủ gật:??

Đồng Gia Tín: “Miên Miên, đợi lát nữa đến phòng bếp rồi, em phải nói là mình đói bụng nhé, đã biết chưa?”

Hai mắt Đồng Miên Miên sắp không mở ra được rồi, nghe thấy anh ba nói vậy, cô bé ngọng nghịu nói: “Miên Miên buồn ngủ, Miên Miên không muốn ăn gì cả.”

Nghe thấy thế Đồng Gia Tín lập tức đau răng, nhưng vẫn không muốn ném công cụ hình người Đồng Miên Miên này xuống.

Nhìn thấy Đồng Gia Tín xuống bếp, Đồng Tuyết Lục không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Cô lấy ra ba cái bánh rán nhân hẹ đưa cho bọn trẻ: “Cầm lấy ăn đi, còn lại ngày mai rồi ăn, sắp đến giờ ngủ rồi, không nên ăn quá nhiều.”

Hai mắt Đồng Gia Tín sáng lên, cầm bánh rán nhân hẹ cắn một miếng.

Mùi trứng gà và mùi rau hẹ hòa quện lẫn nhau, ngoài giòn bên trong thơm nức, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa cậu đã nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

Sau khi nhanh chóng giải quyết xong một cái, cậu ta bắt đầu nhớ thương chiếc bánh của Đồng Miên Miên.

Ngửi thấy mùi hương con sâu ngủ trong người Đồng Miên Miên lập tức bay mất, thấy anh ba nhìn mình chằm chằm, cô bé vội vàng ôm bánh rán nhân hẹ trốn sau lưng Đồng Tuyết Lục.

Nhìn thấy cảnh ấy, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười.

Ôn Như Quy nếm hai miếng củ cải viên, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại thơm nức, khiến người ta ăn một lại muốn ăn hai.

Đồng Tuyết Lục gói ba cái bánh rán nhan hẹ và củ cải viên cẩn thận, sau đó đưa cho anh: “Anh cầm cái này mang lên tàu ăn nhé.”

Ôn Như Quy nhìn cô: “Cảm ơn.”

Lúc này bên ngoài đã không còn xe buyt rồi, anh phải đi bộ đến ga tàu, nên phải xuất phát sớm.

Đồng Tuyết Lục tiễn anh ra tận cửa.

Ôn Như Quy xoay người nhìn cô, khóe miệng hé ra: “Sách vở tôi đã để vào phòng cho cô rồi.”

Nói xong không đợi cô trả lời, anh đã xoay người nhanh chân rời khỏi chỗ này.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy biể cảm của anh vừa rồi có chút quái quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Đợi đến khi về phòng, cô mới nhìn thấy bên cạnh chồng sách còn có thêm một miếng vải tổng hợp.

Cô cẩm miếng vải tổng hợp lên, ngón tay lướt qua mặt vải bóng loáng, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.

**

Ôn Như Quy gắt gao ôm chặt túi đựng bánh rán nhân hẹ và củ cải viên.

Gió đêm đầu thu có chút lạnh, nhưng lòng anh lại vô cùng ấm áp.

Một tiếng sau, anh ngồi trên tàu hỏa đến Tây Bắc.

Anh tìm chỗ của mình ngồi xuống.

Tàu hỏa nhanh chóng khởi hành.

Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên, đối diện là hai người phụ nữ.

Chếch sang một chút bên phía đối diện là một cô gái trẻ tuổi, khi anh nhìn qua, đối phương cười một cái với anh.

Mặt Ôn Như Quy không chút biểu cảm, đặt túi du lịch xuống dưới chân, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, khi Ôn Như Quy tỉnh lại, động tác đầu tiên của anh chính là nhìn xuống túi du lịch dưới chân, nhưng lại phát hiện ra túi du lịch đã không cánh mà bay!

Anh chấn động.

Trong túi du lịch ngoài thư giới thiệu và một chút vật dụng cá nhân ra, quan trọng nhất còn có bánh rán nhân hẹ và củ cải viên Đồng Tuyết Lục làm cho anh!

Anh còn chưa ăn cái nào!!!

Khi anh đang chuẩn bị hỏi người bên cạnh xem có nhìn thấy túi du lịch của mình đâu không, thì trông thấy Tiêu Thừa Bình đi về phía bên này.

Trong tay anh ta cầm một cái túi, cười nói với Ôn Như Quy: “Bánh rán nhân hẹ và củ cải viên ở chỗ tôi.”

Ôn Như Quy nhíu mày: “Trả lại đồ cho tôi!”

Tiêu Thừa Bình làm cái mặt quỷ với anh: “Tôi không trả cho anh đấy, thứ này là Đồng Tuyết Lục làm cho tôi ăn!”

Nói xong anh ta quay đầu bỏ chạy.

Đúng là khinh người quá đáng!

Ôn Như Quy đứng dậy đuổi theo.

Anh đè Tiêu Thừa Bình xuống, hung hăng đánh một trận.

Tiêu Thừa Bình bị đánh mặt mũi bầm dập, khóc lóc xin tha: “Trả cho anh, trả cho anh, đừng đánh vào mặt!”

Ôn Như Quy lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này không cho phép cậu được tới gần đồng chí Đồng, không cho phép cậu gọi tên cô ấy!”

Tiêu Thừa Bình điên cuồng gật đầu: “Tôi không gọi, sau này tôi cũng không tới gần đồng chí Đồng nữa, cậu buông tha cho tôi đi……”

Lúc này Ôn Như Quy mới buông anh ta ra, sau đó vừa lòng đứng dậy.

Khi anh đang định lấy bánh rán nhân hẹ ra ăn, thì bị ai đó đụng phải người một cái, Ôn Như Quy bừng tỉnh mở mắt ra.

Sau khi tỉnh lại một lúc lâu, anh vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, nhưng hai ta đã đỏ bừng lên.

Từ trước đền giờ anh chưa bao giờ mơ thấy mình đánh ai cả.

Người cuồng dã kia sao có thể là mình được?