Đồng Tuyết Lục gõ vang cửa nhà họ Ngụy.
Người ra mở cửa chính là Thẩm Uyển Dung, đi cùng với bà còn có cả Ngụy Chí Quốc, trong tay ông ấy đang cầm một chiếc đèn pin.
Thẩm Uyển Dung hỏi: “Sao cháu lại chạy đến đây?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu chào Ngụy Chí Quốc, sau đó nói với Thẩm Uyển Dung: “Bà Thẩm, nhà bà còn bột mì không? Nhà cháu hết bột mì rồi, muốn mượn của bà một chút.”
Thẩm Uyển Dung ngẩn người một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Chí Quốc: “Chuyện này phải hỏi ông nội của Châu Châu, bà cũng không biết có còn hay không.”
Ngụy Chí Quốc: “Còn, cháu cần bao nhiêu?”
“Cháu cần năm cân, nếu không có nhiều như vậy thì ba cân cũng được.”
Ngụy Chí Quốc gật đầu: “Có, để ông vào trong lấy cho cháu.”
Ngụy Chí Quốc đi khỏi, Thẩm Uyển Dung hỏi: “Đã trễ thế này, cháu cần nhiều bột mì như vậy làm gì?”
Đồng Tuyết Lục: “Cháu có người bạn phải ngồi tàu hỏa vài ngày, cháu định làm chút bánh rán nhân hẹ và củ cải viên để anh ấy mang theo.”
Thẩm Uyển Dung không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng: “Cháu còn nhỏ mà tài nấu nướng đã tốt như vậy rồi, ông nội Châu Châu nấu ăn cả đời, cũng chưa nấu ngon bằng cháu đâu.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Nếu bà Thẩm cũng thích ăn, khi nào làm xong cháu sẽ mang qua đây một ít.”
Thẩm Uyển Dung vội vàng xua tay: “Không cần không cần, ông bà không ăn khuya, hơn nữa trời đã tối như vậy rồi, cháu không cần đến đây lần nữa.”
Đồng Tuyết Lục cũng lo lắng sau khi làm xong đã quá muộn, nên cũng không kiên trì.
Đợi Ngụy Chí Quốc lấy bột mì tới, cô cảm ơn sau đó mang về nhà.
Vừa xoay người đi được vài bước, cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía mình.
Dựa vào ánh đèn đường mờ ảo, cô nhận ra được người đó là Ôn Như Quy.
“Sao anh lại ra đây?”
Ôn Như Quy nhanh chân đi về phía cô, nhận lấy cái chậu đựng bột mì trong tay Đồng Tuyết Lục, nói: “Trời tối rồi, tôi qua đây đón cô.”
Trái tim Đồng Tuyết Lục khẽ run lên, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Đồng chí Ôn, anh tốt thật đấy!”
Trái tim Ôn Như Quy cũng đập lỡ một nhịp, sau đó điên cuồng nhảy lên.
“Thịch thịch thịch!”
Anh rất nghi ngờ nếu nó tiếp tục đập mạnh như thế, Đồng Tuyết Lục ở bên cạnh sẽ nghe được tiếng tim anh đập mất.
Về đến nhà, Đồng Tuyết Lục lập tức chui đầu vào phòng bếp.
Ôn Như Quy đi theo: “Tôi có thể làm gì giúp cô không?”
Đồng Tuyết Lục nhìn xung quanh, sau đó đưa rau hẹ và củ cái trắng cho anh: “Anh rửa rau hẹ và củ cải trắng giúp tôi, rau hẹ cắt nhỏ, củ cải trắng thì thái thành sợi”
Nói xong cô hỏi lại: “Chắc anh cũng biết nấu cơm nhỉ?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Ừ, nhưng mà không nấu ngon như cô.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Đừng nản chí, trên đời này nấu ăn ngon như tôi không có mấy người.”
Nếu người khác nói như vậy, chắc chắn Ôn Như Quy sẽ cảm thấy đối phương quá đề cao bản thân, nhưng người nói là Đồng Tuyết Lục anh lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
Không sai, trên đời này đúng là không có mấy người nấu ăn ngon được như cô.
Đồng Tuyết Lục đổ bột mì vào trong một cái chậu khác, cho thêm nước ấm nhào thành cục bột, sau đó phủ một lớp vải bố lên để bột được nghỉ.
Tiếp theo cô đập hai quả trứng gà, quấy đều, cho vào chảo nóng rán lên rồi thái thành sợi.
Động tác xắt rau của Ôn Như Quy không nhanh lắm, thậm chí còn có thể nói là có chút lóng ngóng, cũng may không đến mức luống cuống chân tay.
Nhân lúc đang chiên đậu phộng, cô liếc mắt sang nhìn về phía anh.
Ngón tay anh rất đẹp, từng ngón thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Con dao phay màu đen bị anh nắm trong lòng bàn tay, đột nhiên trở nên to lớn hơn.
Thấy ánh mắt Đồng Tuyết Lục đang nhìn mình, con dao trong tay Ôn Như Quy cắt lệch một cái, lưỡi dao sắc bén lướt qua ngón tay anh...
Đồng Tuyết Lục hoảng sợ, chạy tới cầm lấy tay anh, đưa lên xem xét: “Cắt vào đâu rồi?”
Cô chạy đến, mang theo mùi hương thơm mát xông thẳng vào mũi.
Ôn Như Quy nín thở, cảm thấy trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Khuôn mặt cô nhỏ quá, còn chưa lớn bằng bàn tay anh, dàn da trắng nõn mìn màng, dưới ánh đèn cánh môi hồng hào vô cùng mê người.
Yết hầu Ôn Như Quy khẽ lăn lộn, cảm thấy giống như có một luồng điện sinh ra từ chỗ cổ tay bị cô nắm chặt, đang nhanh chóng len lỏi khắp toàn thân.
Đồng Tuyết Lục kiểm tra một phen, nhìn thấy trên ngón trỏ của anh có thêm một vết dao nhỏ, may mà chưa chảy máu.
Cô múc nước để anh rửa sạch tay: “Được rồi, để tôi thái cho, tay anh phải dùng để làm thực nghiệm.”
Thấy cô buông tay ra, Ôn Như Quy lập tức nói câu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thái rau cũng không xong.”
Đồng Tuyết Lục vớt đậu phộng ra: “Anh làm được thế này đã là rất tốt rồi, có rất nhiều người đàn ông cả đời đều không xuống phòng bếp, nhưng mà cũng có người giống ông Ngụy ở cách vách, ông ấy là người cơm nước trong nhà.”
Đàn ông biết nấu ăn = Đàn ông không bình thường.
Lông mi của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái.
Đã hiểu.