Đồng Tuyết Lục không biết Tiêu Thừa Bình hiểu lầm Ôn Như Quy là anh họ cô, hơn nữa si tâm vẫn không thay đổi.
Cô ngửa đầu nhìn Ôn Như Quy hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này? Lần trước trong điện thoại không phải anh nói phải đến tháng sau mới có thời gian sao?”
Ôn Như Quy đảo qua mặt cô, giọng nói bình thản: “Sở trường bảo tôi đến tỉnh khác đón người về Kinh Thị, tối hôm nay tôi phải đi rồi, sợ lâu quá lại chậm trễ việc học tập của cô, cho nên mang sách vở đến đây đưa cho cô trước.”
Đồng Tuyết Lục: “Hóa ra là thế, cám ơn anh nhiều lắm, đồng chí Ôn, không làm chậm trễ chuyện của anh chứ?”
Ôn Như Quy thấy cô lại gọi mình là “Đồng chí Ôn”, đáy mắt hiện lên vẻ mất mát: “Không đâu, vé tàu hỏa tôi mua ba tiếng sau mới chạy.”
“Vậy đồng chí Ôn đã ăn cơm chưa?”
Đồng Tuyết Lục đứng dưới đèn đường, ánh đèn nhợt nhạt chiếu lên mặt, nhìn đôi mắt cô càng long lanh hơn, chiếc nốt ruồi son trên làn da trắng như tuyết, cực kỳ quyến rũ.
Ôn Như Quy nhìn cô một cái sau đó nhanh chóng dời mắt, anh lắc đầu: “Vẫn chưa, đợi lát nữa tôi đến bên cạnh ga tàu mua chút đồ ăn.”
Đồng Tuyết Lục: “Bây giờ tiệm cơm quốc doanh đều đóng cửa rồi, anh đi đâu mua được đồ ăn? Thế này nhé, dù sao anh cũng không vội lên tàu, anh đến nhà tôi đi, tôi nấu cho anh?”
Nhớ tới đồ ăn cô làm, Ôn Như Quy nuốt nước miếng, nói: “Vậy thì làm phiền cô.”
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục cong lên: “Không phiền.”
Môi hồng răng trắng, dưới ánh đèn nụ cười ấy xán lạn đến mức khiến người ta thất thần.
Trái tim Ôn Như Quy đập thình thịch, vô thức hỏi ra vấn đề vẫn luôn băn khoăn trong lòng: “Người kia, cô rất thân với cậu ta sao?”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Anh nói đến gã Tiêu Thừa Bình vừa rồi à?”
Ôn Như Quy khẽ gật đầu một cái: “Ừ, cậu ta nói hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ.”
“Là cùng ở trong một khu tập thể, nhưng mà không phải lớn lên bên nhau. Khi còn nhỏ anh ta luôn bắt nạt tôi, mấy năm qua anh ta đi bộ đội, lâu lắm rồi tôi không gặp mặt anh ta.”
Nói đến đây, Đồng Tuyết Lục quay sang nhìn anh, chớp chớp mắt nói: “Cho nên tôi với anh ta không thân, ít nhất cũng không thân bằng tôi với anh.”
“……”
Hàng mi dài rậm của Ôn Như Quy khẽ run rẩy một cái, hai tai lập tức đỏ lên.
Liếc thấy hai tai đỏ bừng lên của anh, Đồng Tuyết Lục cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ cong lên.
Về tới nhà.
Ba anh em Đồng Gia Minh đã ăn cơm rồi.
Thức ăn đã hết, may mà còn cơm. Vốn dĩ định để cơm đến sáng mai làm cơm rang trứng, bây giờ để Ôn Như Quy ăn trước.
Đồng Tuyết Lục hỏi Ôn Như Quy có thích ăn chua không, sau khi biết anh thích ăn, cô nhanh nhẹn làm cho anh món cải trắng ngâm dấm, chiên cho anh một quả trứng gà.
Cải trăng vừa chua vừa cay ăn với cơm vô cùng ngon miệng, Đồng Gia Tín đã ăn no rồi nhìn thấy thế lại muốn ăn thêm.
Có điều cậu ta chưa kịp mở miệng, đã bị Đồng Gia Minh kéo đi làm bài tập.
Ôn Như Quy gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng, cảm giác chua cay giòn giòn lập tức kích thích vị giác của anh.
Vốn dĩ anh không đói lắm, nhưng sau khi ăn một miếng lại lập tức lùa cơm vào miệng.
Đồng Tuyết Lục hỏi: “Đúng rồi, anh phải ngồi tàu hỏa bao lâu?”
Ôn Như Quy nuốt miếng cơm trong miệng xuống, sau đó mới trả lời: “Hai ngày hai đêm.”
Đồng Tuyết Lục lại hỏi: “Vậy trên tàu hỏa anh ăn gì?”
Ôn Như Quy: “Trên tàu hỏa có bán một vài món ăn đơn giản, đến lúc đó tôi mua trên tàu cũng được.”
Cho dù ở thời hiện đại, đồ ăn dành cho khách VIP trên máy bay cũng chưa chắc đã ngon, huống chi trong niên đại vật chất thiếu thốn này, không cần đoán cũng có thể biết được, chắc hẳn chỉ có bánh bao và vài món linh tinh.
Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Dù sao vẫn còn thời gian, hay là để tôi nấu vài món cho anh mang theo lên tàu ăn nhé.”
Cô nợ anh quá nhiều ân tình, nên luôn muốn làm chút gì đó vì anh.
Ôn Như Quy: “Không cần phiền toái thế đâu, cô đi làm cả ngày chắc bây giờ rất mệt rồi.”
“Công việc của tôi không mệt mòi, cứ quyết định vậy đi.”
Nói xong Đồng Tuyết Lục xuống bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, trong nhà có ít rau hẹ, ba quả trứng gà, hai củ cải trắng, bột mì thì chỉ còn khoảng một cân.
“Không đủ bột mì, tôi qua cách vách mượn một chút, sẽ về nhanh thôi.”
Cô quay lại phòng khách nói với anh một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô, nơi nào đó sâu trong lòng Ôn Như Quy cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh ăn hết sạch mấy miếng cơm còn lại, sau đó bê mâm bát xuống phòng bếp rửa sạch sẽ.
Sau khi rửa bát xong, anh quay về phòng khách, lấy sách vở và vải tổng hợp mình mang đến ra.
Trước khi đến anh đã do dự rất lâu, không biết có nên tặng cho cô tấm vải tổng hợp kia không, dù sao quan hệ giữa hai người không phải là bạn trai bạn gái.
Anh sợ sẽ khiến cô phản cảm, nhưng vừa rồi thấy bóng dáng vội vàng chạy ra ngoài của cô, đột nhiên anh cảm thấy không có gì đáng để do dự cả.