Chương 139: Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi chín

Ôn Như Quy bước tới, túm chặt cổ tay Tiêu Thừa Bình.

Giọng anh trở nên lạnh lùng: “Chơi lưu manh trước mặt mọi người, cậu không sợ bị cử báo sao?”

Tiêu Thừa Bình nhăn mày lại, muốn rút tay về, nhưng anh ta dùng sức kéo vài lần cũng không thể rút tay về được, điều này khiến anh ta không khỏi giật mình.

Trong quân doanh anh ta là người khỏe có tiếng, vật tay với chiến hữu chưa từng thua. Người đàn ông trước mắt nhìn gầy yếu trắng nõn như vậy, không ngờ sức lực lại lớn đến thế!

Anh ta liếc mắt quan sát Ôn Như Quy, giải thích: “Đồng chí, anh hiểu lầm rồi, thật ra tôi với cô ấy quen biết nhau, hơn nữa tôi còn là quân nhân, sẽ không giở trò lưu manh.”

Ôn Như Quy quay đầu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Anh trai, anh buông anh ta ra đi, cha anh ta là cán bộ của tổng cục hậu cần.”

Tiêu Thừa Bình nghe thấy thế cũng gật đầu theo: “Đúng, tôi và cô ấy cùng nhau lớn lên ở khu tập thể của tổng cục hậu cần.”

Nghe thấy nửa câu sau, lông mày Ôn Như Quy khẽ nhăn lại, lúc này mới buông lỏng tay đối phương ra.

Sau đó anh lách người dịch về phía trước một bước, đúng lúc đứng chắn giữa hai người bọn họ.

Tiêu Thừa Bình không để ý tới động tác nhỏ của Ôn Như Quy.

Anh ta cúi đầu nhìn cổ tay mình, phát hiện ra cổ tay đã đỏ lên rồi.

Có điều anh ta cũng không giận, ngược lại còn cười nói với Ôn Như Quy: “Anh là anh trai của Tuyết Lục à? Chào anh trai, em tên Tiêu Thừa Bình...”

Đồng Tuyết Lục đứng sau lưng Ôn Như Quy, trợn trắng mắt nhìn trời.

Anh trai cái rắm!

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy Ôn Như Quy thờ ơ nói: “Cậu đừng gọi tôi là anh trai, nhìn cậu còn già hơn tôi đấy.”

Tiêu Thừa Bình: “……”

“Phụt!”

Đồng Tuyết Lục sững sờ, sau đó không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cô chưa từng biết hóa ra Ôn Như Quy còn độc mồm độc miệng như vậy.

Tiêu Thừa Bình gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói: “Chỉ là vẻ ngoài của em nhìn trưởng thành hơn bạn cùng lứa một chút thôi, nhưng mà năm nay em mới hai mươi hai tuổi, anh bao nhiêu...”

Anh ta còn chưa kịp nói xong đã bị Đồng Tuyết Lục cắt ngang.

Cô đi ra từ sau lưng Ôn Như Quy, ném cái phong bì kia vào trong ngực Tiêu Thừa Bình.

“Số tiền này anh cầm về đi, tôi không cần, cuộc sống của tôi rất khá, cũng không cần anh thương hại, nếu anh dư thừa tình cảm không có chỗ nào gửi gắm có thể đi giúp người già bơ vơ không nơi nương tựa, bọn họ sẽ vô cùng cảm kích anh!”

Lần trước gặp phải Tiêu Thừa Bình, cô cho rằng chỉ là chuyện ý muốn, sau này chắc hẳn hai người sẽ không giao thoa gì với nhau.

Ai ngờ đất diễn của anh ta lại nhiều như vậy, thế mà còn chạy tới nhét tiền cho cô, trước khi đưa tiền còn nói mấy lời ngu ngốc, khiến người ta muốn đánh cho anh ta một trận.

Thật ra dùng ngón chân để nghĩ, cô cũng có thể đoán được tình cảm của Tiêu Thừa Bình, khi còn nhỏ anh ta đã thích nguyên chủ rồi nên mới thường xuyên trêu chọc đối phương phát khóc, sau khi lớn lên hiểu ra được thì chạy đến xum xoe, muốn theo đuổi người ta.

Tiết mục thanh mai trúc mã rất thú vị.

Nhưng vấn đề là cô không phải thanh mai kia, hơn nữa anh ta cũng không đủ đẹp trai để làm trúc mã.

Đối với người coi trọng nhan sắc cấp độ nặng như cô mà nói, vẻ ngoài không đẹp trai là cái tội, cô không có hứng thú chơi đùa với anh ta.

Tiêu Thừa Bình bắt được phong bì bị ném lại, cảm nhận được ánh mắt âm u của Ôn Như Quy đang nhìn mình, anh ta gãi gãi đầu, nói: “Được rồi, không cần thì thôi, tôi đi trước đây.”

Anh ta cho rằng cả gia đình là do một mình Đồng Tuyết Lục phải gánh vác, nhưng bây giờ nhìn thấy anh họ của cô đeo đồng hồ Thượng Hải, chắc hẳn hoàn cảnh gia đình không quá kém.

Nói không chừng Đồng Tuyết Lục đổi việc đến làm ở tiệm cơm quốc doanh cũng là do anh họ cô sắp xếp, nếu vậy thì đúng là không cần vay tiền anh ta thật.

Lẽ ra mình nên điều tra rõ ràng rồi mới đến đây.

Tiêu Thừa Bình xấu hổ vuốt vuốt cái mũi rồi ra về.

Khi đi đến đầu ngõ, đột nhiên một bóng hình xông ra từ sau cột điện: “Anh họ, anh đưa tiền cho Túi nước mắt vay rồi à?”

Tiêu Thừa Bình dùng phong bì gõ đầu đối phương một cái, nói: “Túi nước mắt là tên cậu có thể gọi à?”

Em họ xoa đầu nhe răng: “Không gọi là túi nước mắt, thì em phải gọi là gì?”

“Đồng chí Đồng.”

“Được rồi, vậy... Anh họ đã đưa tiền cho đồng chí Đồng mượn rồi à?”

Tiêu Thừa Bình lắc đầu: “Cô ấy không nhận.”

“Vì sao? Không phải anh nói cô ấy rất thiếu tiền sao?”

Tiêu Thừa Bình: “Cậu không thấy bên người cô ấy còn có người khác sao?”

Em họ gật đầu: “Em nhìn thấy, vừa rồi em còn đang do dự không biết có nên ra ngoài giúp anh hay không, người nọ là ai? Không phải là bạn trai của đồng chí Đồng chứ?”

Tiêu Thừa Bình nhấc chân đá vào mông em họ mình một cái: “Mắt cậu để trang trí à, đó là anh họ cô ấy!”

Em họ vỗ vỗ nơi vừa bị đá, vẻ mặt ấm ức: “Trên mặt anh ta đâu viết hai chữ anh họ, sao em có thể biết được đó là anh họ của cô ấy? Nhưng mà cũng may chỉ là anh họ, nếu không anh không còn cơ hội nữa rồi!”

“Lời này của cậu có ý gì hả?”

“Anh họ, anh thích đồng chí Đồng đúng chứ?”

Khuôn mặt Tiêu Thừa Bình lập tức chuyển thành màu gan heo: “Cậu nói hươu nói vượn gì thế? Ai bảo tôi thích túi nước mắt kia?”

Em họ tỏ vẻ mình rất có kinh nghiệm, nói: “Anh họ, anh lừa được người khác nhưng không lừa được em đâu, nếu anh không thích cô ấy, sao có thể vừa nghe tin cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà họ Đồng đã vội vàng chạy tới tìm cô ấy, còn lấy ra tất cả tiền tiết kiệm của mình nữa, nếu để dì biết chuyện, chắc chắn dì sẽ dạy cho anh một trận!”

Tiêu Thừa Bình liếc mắt nhìn em họ, uy hiếp: “Cậu không được nói cho mẹ tôi biết việc này đâu đấy, nếu không coi chừng tôi đá nát mông cậu!”

Em họ gật đầu, nói: “Nếu như anh có thể thuyết phục để mẹ em đồng ý cho em tong quân, em có thể suy xét việc giữ bí mật.”

Tiêu Thừa Bình nhấc chân lại muốn đá cậu ta một cái: “Chỉ bằng thân thể ốm yếu này của cậu còn muốn tòng quân? Nằm mơ đi! Đúng rồi, câu vừa rồi của cậu là có ý gì hả, chính là câu may là là anh họ cô ấy, nếu không tôi sẽ không có cơ hội?”

“Hì hì, vẻ ngoài của người nọ đẹp trai hơn anh nhiều, anh đứng bên cạnh người ta giống như con hắc tinh tinh vậy, vừa to con vừa ngốc nghếch. Nếu anh ta không phải anh họ đồng chí Đồng, chắc chắn anh không cạnh tranh được với người ta!”

Nói xong em họ sợ bị đá mông, cười hì hì rồi chạy mất.

Tiêu Thừa Bình tức giận bốc khói: “Cái thằng nhóc thối này, đừng có chạy, xem ông đây xử lý cậu thế nào!”

Rõ ràng là anh ta cao lớn uy mãnh, tướng mạo anh tuấn bất phàm, vậy mà lại bị em họ nói thành hắc tinh tinh, đúng là chán sống rồi!