Trong lòng mẹ Đồng cũng vô cùng khiếp sợ, bà cũng không ngờ Đồng Tuyết Lục lại có năng lực tự đổi cho mình được công việc trong tiệm cơm quốc doanh.
Nhưng nghĩ đến chuyện cô không nói với mình một câu nào, trong lòng bà ta lại bắt đầu không thoải mái.
“Bà có biết con bé đổi việc đến tiệm cơm quốc doanh nào không? Bây giờ con bé đang sống ở đâu?”
Bác Thái nói: “Hình như là tiệm cơm quốc doanh ở thành nam, còn chuyện con bé sống ở đâu tôi cũng không rõ lắm.
Nghe thấy thế sắc mặt mẹ Đồng càng khó coi hơn.
Bây giờ bà thế này muốn đi tìm Đồng Tuyết Lục cũng không có cách nào cả, bà đành phải vào nhà bác Thải nghỉ ngơi một lúc, đợi khi chân không còn đau như lúc đầu nữa, mới xách đồ lên lại một đường xóc nảy về nội thành.
Vừa về đến nhà họ Đồng, bà đã lôi hai đứa con trai nhà mình ra mắng một trận: “Hai đứa mày rốt cuộc là đứa nào đã chuyển nhà giúp Tuyết Lục? Chúng mày biết con bé đã chuyển nhà, vì sao không nói với tao một tiếng?”
Đi đi về về một chuyến mất sáu bảy tiếng đồng hồ, chân còn bị chệch khớp nữa, quan trọng nhất là còn bị người ta chế giễu.
Người đàn bà kia mở miệng ra là kỳ quái, hỏi bà là mẹ nuôi sao lại không biết chuyện Đồng Tuyết Lục đã đổi việc, nhìn bà giống như kẻ lừa đảo vậy.
Tự dưng bị ăn chửi một trận, anh cả Đồng và anh hai Đồng đều sững sờ.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Chúng con đâu có giúp Tuyết Lục chuyển nhà?”
“Đúng vậy, còn nữa chúng con căn bản không biết chuyện Tuyết Lục chuyển nhà!”
Mẹ Đồng nhíu mày nhìn bọn họ: “Hai đứa thật sự không biết chuyện này? Người trong khu tập thể nói Tuyết Lục gọi người kia là anh trai, còn nói là anh trai nhà cha mẹ nuôi, không phải hai đứa còn có thể là ai?”
Anh cả Đồng: “……”
Anh hai Đồng: “……”
Tuyết rơi tháng sáu, bọn họ căn bản không biết gì cả có được không?
Mẹ Đồng thấy vẻ mặt hai người giống như không biết thật, lúc ấy mói nói ra chuyện Đồng Tuyết Lục đổi việc sang làm ở tiệm cơm quốc doanh.
Mọi người nghe xong lại ồ lên.
Thái Xuân Lan: “Mẹ, Đồng Tuyết Lục, em ấy thật sự đổi việc rồi?”
Mẹ Đồng đen mặt không trả lời chị ta.
Thái Xuân Lan thấy thế thì “Chậc”một tiếng: “Đúng là không phải thân sinh có khác, mẹ xem sau khi con bé rời khỏi nhà chúng ta, ngoài lần trước khi em út xảy ra chuyện, nó có thèm về đây lần nào không? Bây giờ đổi việc cũng không nói với chúng ta một tiếng.”
Mặt mẹ Đồng càng đen hơn.
**
Đồng Tuyết Lục không biết chuyện mẹ Đồng đi tìm mình.
Sau khi đi làm vài ngày, cô đã dần dần thích ứng công việc ở tiệm cơm quốc doanh.
Ngoài Đàm Tiểu Yến khiến người ta chán ghét ra, những người khác trong tiệm cơm quốc doanh cũng coi như dễ ở chung.
Tuy rằng Lưu Đông Xương là anh rể của Đàm Tiểu Yến, nhưng thứ nhất do anh ta muốn tránh tị hiềm, thứ hai anh ta thường xuyên không ở tiệm cơm, bởi vậy không tạo thành uy hiếp đối với Đồng Tuyết Lục.
Hôm nay, sau khi tan làm, Đồng Tuyết Lục lại ôm một rổ rau chuẩn bị về nhà.
Vừa ra khỏi cửa tiệm cơm, cô đã bị một người gọi lại: “Túi nước mắt!”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Thừa Bình đang đứng dựa vào cột điện bên cạnh, chân đi đôi thể thao màu trắng, trên người mặc áo sơ mi “Sợi tổng hợp” màu trắng, bên dưới mặc quần bằng vải bố màu lam, đang nhíu mày nhìn cô.
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp mở miệng, Đàm Tiểu Yến đã hưng phấn.
Cô ta không quan tâm mình đã xé rách da mặt với Đồng Tuyết Lục, ngay lập tức chạy đến kéo tay Đồng Tuyết Lục hỏi: “Người nọ là ai thế? Cô quen anh ấy à? Đúng là quá thời thượng!”
Đồng Tuyết Lục: “……”
Thế này mà thời thượng?
Được rồi, trong niên đại này vải tổng hợp và giày thể thao đều là thứ hiếm thấy, đúng là rất thời thượng.
Đáng tiếc cô thật sự không thưởng thức nổi.
Cô rút tay mình về, nói: “Tôi có quen anh ta hay không thì liên quan gì đến cô? Cô có rảnh thì soi gương nhiều vào.”
Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một búng máu: “……”
Tiện nhân!
Đồng Tuyết Lục lười để ý đến cô ta, cô bước về phía Tiêu Thừa Bình: “Anh tìm tôi à?”
Thấy cô gái béo lùn kia cứ nhìn bọn họ chằm chằm, Tiêu Thừa Bình không nhịn được hất cằm nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”
Đồng Tuyết Lục cũng không muốn để Đàm Tiểu Yến nghe thấy hai người nói chuyện, cô đi trước dẫn đường.
Đàm Tiểu Yến ở phía sau nghe thấy lời bọn họ nói, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi đi được một lúc, Đồng Tuyết Lục mở miệng: “Bây giờ anh có thể nói được rồi chứ?”
Tiêu Thừa Bình cúi đầu nhìn cô: “Túi nước mắt, sao lần trước cô không nói cho tôi biết chuyện cô không phải con gái nhà họ Đồng?”
Anh ta ở bộ đội rất ít khi về nhà, mãi cho đến hôm qua mới biết chuyện Đồng Tuyết Lục không phải con gái nhà họ Đồng, sau khi hỏi thăm một phen, biết cô đang làm việc ở bên này, anh ta lập tức vội vàng chạy tới.
Đồng Tuyết Lục dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta một cái: “Vì sao tôi phải nói cho anh biết? Chúng ta đâu thân quen?”
Tiêu Thừa Bình nghe thấy cô nói thế, thì nghẹn họng: “Chúng ta cùng sống trong một khu từ nhỏ đến lớn, sao lại không thân?”
“Được rồi, anh nói thân thì thân đi, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Đồng Tuyết Lục vẫn không rõ ý định của anh ta lắm, bây giờ sắc trời đã tối rồi, cô muốn về nhà sớm một chút.
Tiêu Thừa Bình thấy dáng vẻ “Anh quá phiền tôi không muốn để ý đến anh” thì càng buồn bực hơn, anh ta móc một phong thư từ trong túi đưa cho cô, nói: “Cho cô cái này!”
Đồng Tuyết Lục không nhận: “Bên trong là thứ gì?”
Tiêu Thừa Bình buồn bực: “Bảo cô nhận thì cô nhận đi!”
Đồng Tuyết Lục không lấy.
Anh ta gãi đầu: “Là tiền! Nhưng mà cô đừng hiểu lầm, là do tôi thấy cô quá đáng thương, bị nhà họ Đồng đuổi ra khỏi nhà, còn phải nuôi mấy đứa em nữa, nên mới cho cô mượn chút tiền!”
“……”
Đồng Tuyết Lục xem vẻ mặt của anh ta như muốn nói “Tôi cho cô vay tiền nhưng cô đừng mơ ước tôi”, trong lòng hạn hán lời.
“Cảm ơn, tôi không cần!”
Vô công bất thụ lộc, hơn nữa cô cũng không cần vay tiền người khác.
Nói xong cô lướt qua anh ta đi về phía trước.
Tiêu Thừa Bình lập tức sốt ruột, vội vàng đuổi theo nhét cái phong bì kia vào trong tay cô.
Lúc Đồng Tuyết Lục đang giãy giụa không muốn nhận, thì đột nhiên một giọng nói ấm áo từ đầu ngõ truyền tới...
“Hai người đang làm gì thế?”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, lập tức quay đầu nhìn lại.
Sau đó cô trông thấy Ôn Như Quy đang đứng đầu ngõ, ánh đèn đường màu vàng nhạt chiếu lên người anh, tạo thành bóng dáng rất dài dưới mặt đất.
Hai mắt anh dừng trên tay cô và Tiêu Thừa Bình, hàng mi dày rậm che khuất ánh mắt, khiến người ta không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng mày.
Không phải anh nói tháng sau mới có thời gian về nội thành à? Sau bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này?