Chương 137: Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi bảy

Chủ nhật đến, ánh mặt trời xán lạn.

Mẹ Đồng dậy từ sớm, sau khi ăn sáng xong thì xách theo bánh ngọt mình đã chuẩn bị từ trước, đến bến xe.

Chị dâu cả Trần Nguyệt Linh thấy mẹ Đồng định ra ngoài, thì vội vàng nói: “Mẹ, hay là con đi cùng với mẹ nhé, lâu rồi con chưa gặp em út, cũng rất nhớ em ấy.”

Nghe thấy thế mẹ Đồng nhíu mày: “Mình mẹ đi là được rồi, còn nữa, trước đó mẹ đã nói với các con rồi, Chân Chân mới là em út của các con, sau này đừng gọi sai nữa!”

Trần Nguyệt Linh không ngờ mẹ chồng lại đột nhiên làm khó dễ, chị ta ngẩn ra một lúc, sau đó mới gật đầu: “Mẹ, con nhớ kỹ rồi, vừa rồi là do con nhất thời nói mà chưa suy nghĩ.”

Mẹ Đồng gật đầu xoay người ra ngoài.

Đợi mẹ Đồng đi xa rồi, không biết Thái Xuân Lan ở đâu chui ra, cười nhạo một tiếng: “Có người muốn vuốt mông ngựa nhưng lại chụp nhầm đùi ngựa, haha, buồn cười chết mất!”

Trần Nguyệt Linh xấu hổ mặt đỏ bừng lên, chị ta trừng mắt lườm Thái Xuân Lan một cái, rồi quay người về phòng.

Sau khi về phòng Trần Nguyệt Linh kể lại chuyện vừa rồi cho chồng mình: “Anh nói xem mẹ bị sao vậy? Sao em thấy hình như bà có ý kiến với em út nhỉ? Ý em là có ý kiến với Tuyết Lục đó.”

Anh cả Đồng vẫn đang nằm lì trên giường, trở mình nói: “Em nghĩ quá nhiều rồi, từ trước đến nay mẹ luôn thương em út.”

Trần Nguyệt Linh bĩu môi: “Sau này anh cũng nên cẩn thận, vừa rồi em chỉ mới nói một tiếng em út thôi, mẹ đã đen mặt mắng em rồi!”

Trước kia đúng là mẹ chồng rất thương Đồng Tuyết Lục thật, nhưng khi đó vì bà cho rằng Tuyết Lục là con gái ruột của mình, bây giờ đã không phải con gái nữa, còn có thể giống như trước kia sao?

Huống chi còn xảy ra chuyện Đồng Chân Chân, hiện giờ Đồng Chân Chân vẫn đang bị nhốt ở nông trường nữa.

Tuy nói mọi chuyện là do Đồng Chân Chân tự làm tự chịu, nhưng lòng người đôi khi sẽ thiên vị.

Có điều chị ta không dám nói ra những lời này, dù với chồng mình Trần Nguyệt Linh cũng không dám nói.

Mẹ Đồng đi bộ đến bến xe, đợi hơn một tiếng mới bắt được xe. Sau đó lại ngồi ô tô xóc này mất vài tiếng mới đến huyện Duyên Khánh.

Cuối cùng lại hỏi đường mất hơn nửa tiếng nữa, mới đến khu tập thể cho nhân viên trong xưởng dệt.

Bà đứng trước cửa khu tập thể còn đang đau đầu không biết tìm ai hỏi thăm, thì đúng lúc ấy bác Thái đi mua đồ ăn về, nhìn thấy bà ta đứng ngoài, bác Thái lớn tiếng hỏi: “Chị gái, chị tìm ai?”

Giọng bác Thái không khác gì loa phóng thanh, mẹ Đồng giật mình, hoảng sợ lui về phía sau, nào ngờ lại bước hụt...

“Bịch!”

Bà ngã ngửa ra phía sau, ngồi bệt mông xuống đất.

Nhìn thấy thế bác Thái cũng hoảng sợ, vội vàng đỡ mẹ Đồng đứng dậy: “Ai da, chị gái, chị không sao chứ?”

Mẹ Đồng vừa đứng vững, một cơn đau đớn đã truyền đến từ mắt cá chân.

Sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch ra: “Hình như tôi bị trẹo chân rồi.”

Bác Thái thấy bà ta vì mình mới bị ngã, trong lòng có chút băn khoăn: “Hay là chị vào nhà tôi ngồi nghỉ một chút đi, để tôi lấy rượu thuốc xoa cho chị, một lát là đỡ thôi.”

Mẹ Đồng lắc đầu: “Không cần, con gái tôi ở ngay bên trong, bà đỡ tôi vào nhà con bé là được rồi.”

Bác Thái nhặt đồ rơi trên mặt đất lên giúp mẹ Đồng, nghe thấy câu ấy thì hỏi lại: “Con gái chị tên gì? Sao trước đây tôi chưa gặp chị lần nào nhỉ?”

Mẹ Đồng: “Con gái tôi là Đồng Tuyết Lục, nói đúng ra thì, tôi có thể coi như mẹ nuôi của con bé.”

Mẹ nuôi của Đồng Tuyết Lục?

“Hóa ra chị chính là mẹ nuôi của Tuyết Lục à.” Ngay sau đó bác Thái lại ai da một tiếng: “Không đúng, nếu chị là mẹ nuôi của Tuyết Lục, sao chị lại không biết con bé đã chuyển nhà rồi?”

Mẹ Đồng ngơ ngẩn: “Chuyển nhà? Chuyện khi nào?”

Trên mặt bác Thái có chút nghi ngờ nhìn mẹ Đồng: “Chị thật sự là mẹ nuôi của Tuyết Lục à?”

Bị bác Thái nhìn như vậy, trong lòng mẹ Đồng có chút buồn bực: “Đương nhiên rồi, tôi chính là mẹ nuôi của con bé, tôi nuôi nó mười lăm năm, chuyện này có gì đâu mà phải lừa người khác?”

Thấy bà ta xách theo túi lớn túi nhỏ, cách ăn mặc cũng không giống người bình thường, hơn nữa thấy đối phương nói nghiêm túc như vậy, lúc này bác Thái mới tin lời bà ta nói.

“Vậy thì lạ nhỉ, mấy hôm trước Tuyết Lục đã dọn đi rồi, con bé đổi việc với người trong tiệm cơm quốc doanh trong nội thành, chẳng lẽ con bé chưa nói với chị sao? Cho dù con bé không nói, thì con trai chị cũng phải nói mới đúng chứ, hôm đó con trai chị còn lái ô tô đến chuyển nhà giúp con bé mà.”

Hai mắt mẹ Đồng trợn trừng, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Bà nói gì cơ? Con bé đổi việc rồi?”

Bác Thái gật đầu: “Trước đây mọi người còn tưởng rằng nhà chị đổi việc giúp con bé, bây giờ xem ra đúng là do con bé tự đổi, con bé Tuyết Lục này rất có bản lĩnh!”