Chương 136: Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi sáu

Hơn bảy giờ, tiệm cơm quốc doanh đóng cửa đúng giờ.

Đầu bếp Mạnh chia số rau xanh còn dư lại chưa nấu cho mọi người, Đồng Tuyết Lục cũng được chia một phần.

Đàm Tiểu Yến nhìn thẩy rổ rau trong tay Đồng Tuyết Lục, lại nhìn rổ rau của mình, bất mãn nói: “Cô ta vừa mới tới, vì sao lại chia cho cô ta nhiều rau hơn tôi?”

Đầu bếp Mạnh hừ một tiếng qua lỗ mũi: “Ông đây thích thế đấy!”

“…”

Tức chết cô ta rồi, tức chết mất thôi!

Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức mặt đỏ bừng, đôi mắt hung hăng trừng Đồng Tuyết Lục một cái.

Đồng Tuyết Lục mặc kệ cô ta, sau khi nói câu cảm ơn với đầu bếp Mạnh, cô lập tức xách rổ rau về nhà.

Khi cô về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn chuyển thành màu đen.

Nhìn thấy cô về, Đồng Gia Tín lập tức vui vẻ reo lên: “Tối quá rồi, cuối cùng cũng được ăn cơm!”

Đồng Miên Miên tung tăng trên đôi chân ngắn nhỏ chạy tới, ôm lấy chân Đồng Tuyết Lục, ngửa đầu nói: “Chị, sao bya giò chị mới về, Miên Miên lo lắng sắp chết rồi!”

Đôi mắt to ngập nước của cô bé nhìn cô, giọng nói trẻ con ngọng nghịu giống như kẹo sữa, khiến trái tim người ta muốn tan chảy.

Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, đôi mắt quan sát cô bé từ trên xuống dưới: “Chị phải đi làm mà, hôm nay Miên Miên chơi ở nhà bà Thẩm có vui không?”

Đồng Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc: “Vui ạ! Ông Ngụy còn nấu đồ ăn ngon cho em ăn nữa, chị Châu Châu còn dạy em học đếm.”

“Vậy Miên Miên học được chưa?”

Đồng Tuyết Lục thấy trên người cô bé không có vết thương nào, hai mắt cũng không sưng đỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô nhóc gật đầu mạnh một cái: “Học xong rồi, em đếm cho chị nghe nhé, 1, 2, 3, 6, 5……”

“Ha ha ha… Miên Miên ngu ngốc, em đếm sai rồi!”

Đồng Gia Tín ở bên cạnh phát ra tiếng cười nhạo ầm ỹ.

Khuôn mặt nhỏ của Đồng Miên Miên tức giận đến mức đỏ bừng lên: “Miên Miên không phải kẻ ngốc!”

Không đợi Đồng Tuyết Lục mở miệng, Đồng Gia Minh đã quát Đồng Gia Tín: “Mau xin lỗi Miên Miên, nếu không hôm nay em ngủ một mình!”

Vế sau của câu nói ấy có lực sát thương vô cùng mạnh mẽ, Đồng Gia Tín lập tức sợ hãi.

“Tiểu Miên Miên, anh ba sai rồi, cho anh ba xin lỗi nhé.” Vừa nói cậu ta còn vừa chắp tay vái Đồng Miên Miên một cái: “Xin lỗi, vái lạy, thả cái rắm, thối chết người!”

Đồng Tuyết Lục: “……”

Đồng Gia Minh: “……”

Rốt cuộc thằng nhóc nghịch ngợm này ở đâu ra vậy?

Đồng Tuyết Lục lập tức trợn trắng mắt nhìn lên bầu trời, nhưng mà ba anh em bọn họ ở chung thế nào cũng được, chỉ cần không quá đáng, từ trước đến giờ cô chưa từng can thiệp vào.

Cô cầm rổ rau chuẩn bị xào lên cho mấy đứa nhóc ăn, lại phát hiện ra bên dưới rổ rau vậy mà còn cất giấu một miếng thịt.

Tuy rằng miếng thịt chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng dù sao cũng là thịt.

Quả nhiên làm việc tại tiệm cơm quốc doanh có thể cơm ngon rượu say.

Cô làm việc rất nhanh nhẹn, nấu cho bọn trẻ món cải trắng xào thịt, còn xào thêm một đĩa cà chua trứng nữa.

Đồng Gia Tín nhìn thấy có thịt thì kêu lên, sung sướng đến mức hận không thể lộn nhào mấy vòng trên mặt đất.

Đồng Tuyết Lục đã ăn cơm rồi, nên không động đũa nữa: “Sau này buổi tối nếu muộn quá thì mọi người không cần chờ tôi về đâu, tự mình xào rau ăn, tôi ăn ở tiệm cơm rồi.”

Đồng Gia Tín mang vẻ mặt hâm mộ: “Ăn ở tiệm cơm quốc doanh, có phải bữa nào cũng có thịt không?”

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút rồi gật đầu: “Hôm nay cơm trưa và cơm chiều đều có thịt.” Còn ngày mai có hay không cô cũng không biết.

Đồng Gia Tín nghe thấy thế lại càng hâm mộ hơn, sau đó cậu ta nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi thề: “Sau này tôi nhất định phải trở thành người bán thịt!”

Đồng Tuyết Lục: “……”

Không phải, cậu là nhà thiết kế tài ba trong tương lai, mục tiêu của cậu có thể cao hơn một chút được không?

Đồng Miên Miên nghiêng đầu cất giọng còn hơi sữa lên nói: “Sau này em muốn giống chị gái, trở thành nhân viên phục vụ ở tiệm cơm quốc doanh!”

Đồng Tuyết Lục: “…”

Miên Miên à, em là ngôi sao lớn trong tương lai đó, người phục vụ thì tính là gì, chúng ta không thèm nha.

Đồng Gia Tín vừa ăn thịt vừa hỏi Đồng Gia Minh: “Anh hai thì sao? Sau này anh muốn làm gì?”

Nghe thấy câu hỏi ấy, ánh mắt Đồng Tuyết Lục lập tức nhìn về phía Đồng Gia Minh.

Đồng Gia Minh nghĩ một chút rồi nói: “Anh muốn giống cha, trở thành công nhân bốc xếp.”

Đồng Tuyết Lục: “……”

Được rồi, cô không muốn nói gì nữa cả.