Chương 135: Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi lăm

Ôn Như Quy đi đến bên điện thoại, nhìn thấy điện thoại đã cúp máy, anh lập tức nhăn mày lại hỏi: “Sao lại thế này?”

An Nguyệt Mai vừa chạy tới đã đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Ôn Như Quy, cô ta khẽ rùng mình một cái: “Nữ đồng chí kia nói năm phút nữa sẽ gọi lại.”

Nghe thấy thế khuôn mặt căng chặt của Ôn Như Quy mới thả lỏng.

Thấy anh để ý đến cuộc điện thoại này như vậy, trong lòng An Nguyệt Mai càng tò mò hơn, giống như có vô số con kiến đang bò trong lòng, ngứa ngáy không chịu được.

Nhưng hai người không thân quen lắm, hơn nữa nhìn qua Ôn Như Quy lại nghiêm túc như vậy, nên cô ta căn bản không dám hỏi ra lời.

Mỗi phút trôi qua, Ôn Như Quy lại xem đồng hồ một lần.

Mỗi lần anh xem đồng hồ, trái tim An Nguyệt Mai lại run rẩy một cái.

May mà vài phút sau, cuối cùng chuông điện thoại cũng vang lên, hai người Ôn Như Quy và An Nguyệt Mai đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Một tay Ôn Như Quy lập tức nhấc điện thoại lên giống như sợ bị ai cướp mất vậy: “Tôi là Ôn Như Quy.”

Đồng Tuyết Lục: “Chào anh, đồng chí Ôn, tôi là Đồng Tuyết Lục.”

“Chào cô, sao cô lại gọi điện thoại đến đây?”

“Đồng chí Ôn, trong nhà anh có còn giữ sách giáo khoa cấp hai và cấp ba không?”

“Cô muốn mượn à?”

Đồng Tuyết Lục: “Đúng, là tôi muốn mượn, người xưa từng nói bể học vô biên, tuy rằng bây giờ không thể thi đại học, nhưng tôi cảm thấy học thêm chút tri thức tóm lại vẫn luôn hữu dụng.”

Ôn Như Quy: “Tôi vẫn còn sách, khi nào cô cần? Đến lúc đó tôi bảo... Đến lúc đó tôi mang qua cho cô.”

Vốn dĩ anh định nói bảo chú Tông mang qua, nhưng lời nói đã đến bên miệng, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong óc, lập tức chuyển thành tự mình mang qua.

Sau khi nói xong, anh cảm nhận được An Nguyệt Mai vẫn luôn nhìn mình chằm chằm với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, hai tai anh đỏ lên, xoay người sang chỗ khác.

Đồng Tuyết Lục: “Tôi lúc nào cũng được, khi nào anh rảnh rỗi thì mang cho tôi nhé.”

Ôn Như Quy suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Vậy lúc nào tôi về nhà thì mang cho cô nhé, nhưng mà khả năng phải tới tháng sau.”

Tháng này anh đã xin nghỉ ba ngày rồi, bây giờ không tiện xin nghỉ nữa.

Đồng Tuyết Lục: “Không sao, tôi cũng không cần gấp, thật sự rất cám ơn anh, đồng chí Ôn, vậy tôi không quấy rầy anh nữa nhé.”

Ôn Như Quy: “Không…”

Anh còn chưa nói xong, tiếng tút tút đã truyền đến từ đầu kia điện thoại.

“…”

Ôn Như Quy cầm điện thoại sững sờ một lúc, sau đó mới thả điện thoại xuống.

An Nguyệt Mai thấy anh xoay người lại, thì vội vàng cúi đầu giả vờ đang làm việc.

Đợi đến khi Ôn Như Quy đi xa rồi, cô ta mới cầm ca tráng men lên, hỏa tốc chạy sang phòng làm việc cách vách.

“Tin hot tin hot đây, cô gái lần trước lại gọi điện thoại cho nghiên cứu viên Ôn!”

“Thật hay giả? Không phải nghiên cứu viên Ôn thật sự có bạn gái rồi chứ?”

An Nguyệt Mai lắc đầu: “Tôi cảm thấy không giống lắm, nghe anh ấy nói chuyện rất khách sáo, cô thấy hai người yêu nhau nói chuyện xưng hô lẫn nhau là đồng chí bao giờ chưa?”

Mấy người trong văn phòng nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Không đâu, ban đầu khi mới quen khả năng sẽ gọi như vậy, nhưng sau khi xác nhận quan hệ rồi chắc chắn sẽ không gọi nhau là đồng chí nữa.”

Cho nên nói vậy thì, chắc hẳn người kia không phải là bạn gái của nghiên cứu viên Ôn?

Bọn họ thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng vẫn không thể đưa ra kết luận.

Sau khi cúp điện thoại, Đồng Tuyết Lục nghe thấy nhân viên bưu điện nói: “Ba mao tiền.”

Cô lại lập tức xót ruột, nói có vài câu như vậy đã mất luôn năm quả trứng gà, đúng là con mẹ nó đắt!

Sau khi trả tiền, cô không nán lại nữa mà nhanh chân chạy về tiệm cơm quốc doanh.

Nhìn thấy cô về nhanh như vậy, Quách Vệ Bình còn cảm thấy có chút kỳ quái: “Chị Tuyết Lục, sao chị về nhanh thế? Em còn tưởng rằng chị giống chị Tiểu Yến, phải bốn năm giờ mới quay lại nữa.”

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Nhà tôi ở khá xa, đi qua đi lại không tiện lắm.”

Thật ra là do cô không muốn bị mất công việc này.

Đàm Tiểu Yến có người chống lưng, đầu bếp Mạnh là người có thâm niên, chắc chắn cũng có mạng lưới riêng của mình, nếu bọn họ bị bắt được cũng có người bảo vệ bọn họ.

Cô thì khác, trước mắt đối với cô mà nói, công việc này rất quan trọng.

Nói xong, Quách Vệ Bình không để ý nữa, cậu ta lại quay về phòng bếp tiếp tục thái củ cải.

Đồng Tuyết Lục ngồi ở phòng ăn ngủ gà ngủ gật.

Đến bốn năm giờ chiều, đám người Đàm Tiểu Yên và đầu bếp Mạnh mới lục tục quay lại.

Đến năm giờ chiều bọn họ ăn cơm, sau đó trong tiệm lại bắt đầu bận rộn.

Sau khi cơm nước xong, cũng là giờ tan tầm của mọi người, rát nhanh bàn ghế trong tiệm cơm quốc doanh lại lần nữa bị lấp đầy.

Tuy rằng trong thời buổi này mọi người đều không có tiền, nhưng tiệm cơm quốc doanh vẫn không thiếu khách hàng.

Đồng Tuyết Lục quan sát qua, người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, hầu hết đều ăn mặc tương đối tốt, rất nhiều người còn có công văn kẹp nách, vừa nhìn đã biết là nhân viên văn phòng.

Những người dẫn theo người già và trẻ nhỏ rất ít khi tới tiệm cơm quốc doanh,

Bởi vì người quá nhiều, ăn một bữa phải tốn không ít tiền.