Chương 134: Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi tư

Qua hai giờ chiều, tiệm cơm quốc doanh dừng cung ứng cơm trưa.

Đầu bếp Mạnh nấu một nồi chè đậu xanh, sau đó quay về nghỉ ngơi, đến chạng vạng mới quay lại đây.

Đầu bếp Mạnh vừa đ khỏi, Đàm Tiểu Yến đã trừng mắt lườm Đồng Tuyết Lục một cái, sau đó cũng đi theo.

Trong tiệm cơm chỉ còn lại hai người Đồng Tuyết Lục và Quách Vệ Bình.

Đồng Tuyết Lục có chút lo lắng cho Đồng Miên Miên, rất muốn quay về xem cô bé thế nào.

Nhưng một phần là do hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, trốn việc như vậy không tốt lắm. Một phần là vì không thể để mỗi mình Quách Vệ Bình trông tiệm cơm được.

Hơn nữa dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu cô chạy về như vậy, sẽ có vẻ như cô không yên tâm về nhà họ Ngụy.

Trong khoảng thời gian ngắn, vẫn phải nhờ đối phương giúp đỡ chăm sóc Đồng Miên Miên, nếu chọc giận đối phương thì không tốt lắm.

Nghĩ một lúc, cô vẫn buông bỏ ý định quay về.

Trong tiệm cơm yên ắng, chỉ còn tiếng xắt rau thi thoảng lại truyền đến từ trong phòng bếp.

Tay Đồng Tuyết Lục chống cằm, nhàm chán ngồi ngây người tại chỗ.

Công việc trong tiệm cơm quốc doanh này đúng là rất nhẹ nhàng, hơn nữa thức ăn cũng tốt hơn ở xưởng dệt, thật sự quá nhàn nhã.

Hiện tại cách thời gian bán cơm chiều còn ba tiếng nữa, trong khoảng thời gian này cô không thể cứ ngồi mãi như thế này được.

Vì thế cô bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, tính toán xem sau này mình nên đi con đường nào.

Trước khi cải cách mở ra, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn chắc hẳn cô vẫn sẽ ở lại tiệm cơm quốc doanh, ngày nào cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, cô phải tìm chút việc cho mình làm mới được.

Rất nhanh cô đã có quyết định, cô dự tính trước khi khôi phục thi đại học, phải ôn tập lại tri thức một lần.

Nguyên chủ chỉ học hết cấp hai, nhưng yêu cầu thi đại học năm 1977 không yêu cầu nghiêm khắc về bằng cấp, chỉ cần có bằng cấp hai trở lên là có thể đăng ký tham gia.

Nếu cô muốn thi đại học, thì phải cố gắng thi đậu trong hai lần thi đầu tiên, nếu không sau này muốn tham gia, lại phải quay về học cấp ba, làm từng bước từng bước một.

Cho dù trong niên đại nào, bằng cấp đều vô cùng quan trọng, nếu đã không có cách nào xuyên về, vậy thì cô cần phải kiếm cho mình một tấm bằng ở chỗ này.

Hơn nữa sinh viên ở thập niên 70 vô cùng nổi tiếng.

Nhưng mà bây giờ trong nhà cô cũng chỉ có sách giáo khoa cấp hai thôi, cô phải nghĩ xem nên kiếm một bộ sách cấp ba ở nơi nào.

Đột nhiên trong đầu cô hiện lên khuôn mặt Ôn Như Quy, hai mắt lập tức sáng ngời.

Ôn Như Quy là nhân viên nghiên cứu, chắc chắn bằng cấp rất cao, trong tay anh chắc hẳn sẽ có đủ bộ sách cấp hai và cấp ba, chỉ là không biết anh đã cho người khác mượn hay chưa thôi.

Nghĩ đến điều này, cô đứng dậy nói một tiếng với Quách Vệ Bình: “Tiểu Quách, tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát, sẽ về nhanh thôi, nhờ anh để ý tiệm cơm một chút nhé.”

Quách Vệ Bình chạy ra khỏi phòng bếp, tay vẫn đang cầm con dao phay sáng bóng, thẹn thùng cười nói: “Chị Tuyết Lục, chị cứ đi đi, một mình em để ý tiệm cơm là được rồi.”

Đồng Tuyết Lục cảm thấy đứa nhỏ Quách Vệ Bình này khá tốt, cô nói câu cảm ơn với cậu ta rồi xoay người ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.

**

Bưu điện cách tiệm cơm quốc doanh không xa, qua đó chỉ mất mười lăm phút đi bộ.

Cô gọi điện thoại đến trung tâm nghiên cứu, vẫn là giọng nữ lạnh như băng lần trước nghe máy: “Trung tâm nghiên cứu khoa học xin nghe, xin hỏi tìm ai?”

“Chào cô, tôi tìm đồng chí Ôn.”

Phía bên kia ngẩn người một chút, sau đó mới nói: “Cô giữ máy nhé, tôi sẽ đi gọi giúp cô.”

Đồng Tuyết Lục vội vàng nói với cô ta: “Vậy năm phút sau tôi gọi lại nhé.”

Cuộc điện thoại lần trước tốn của cô bảy mao tiền, bảy mao tiền có thể mua được một cân trứng gà rồi đấy, đúng là khiến cô quá xót ruột.

Sau khi cúp điện thoại, An Nguyệt Mai kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng.

Cô ta nhận ra được giọng nói ki, chính là người lần trước gọi điện đến tìm nhân viên nghiên cứu Ôn.

Không biết đối phương với nhân viên nghiên cứu Ôn có quan hệ gì nhỉ?

Cô ta đứng dậy, đang định đi đến phòng làm việc báo cho Ôn Như Quy, thì trông thấy bóng dáng anh xuất hiện ở cuối hành lang.

Cô ta vội vàng đuổi theo: “Nghiên cứu viên Ôn, chờ chút!”

Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Ôn Như Quy dừng chân lại.

An Nguyệt Mai chạy tới, thở hổn hển nói: “Nghiên cứu viên Ôn, có điện thoại tìm anh.”

Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Như Quy bổ sung thêm một câu “Là cô gái lần trước.”

Trong lòng Ôn Như Quy đã rung động, nhưng mặt vẫn không có biểu cảm gì: “Tôi đến ngay đây.”

Nói xong anh nhanh chân đi về phía phòng đặt điện thoại.

An Nguyệt Mai không ngờ anh nói đi là đi luôn, cô ta lại vất vả chạy theo anh.

Nhưng mà Ôn Như Quy dáng người cao chân lại dài, cô ta phải chạy nhanh mới có thể theo kịp, không biết có phải ảo giác hay không, mà An Nguyệt Mai cảm thấy nghiên cứu viên Ôn đi nhanh hơn bình thường, sau đó cô ta chạy chậm cũng không thể đuổi kịp được anh.