Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, một cơn gió lạnh thổi qua, Chu Diễm nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vừa rồi lời viện trưởng nói cũng không phải có ý thiên vị, trước kia khi có phần thưởng Ôn Như Quy đều không tranh không đoạt, để mọi người lựa chọn trước.
Với những gì Ôn Như Quy cống hiến và những thành tựu anh đạt được, thật ra anh hoàn toàn có thể được ưu tiên lựa chọn, nhưng anh vẫn luôn nhường mọi người.
Có lần mẹ Chu Diễm bị ốm nằm viện, anh còn tặng cho Chu Diễm hai hộp sữa mạch nha.
Nghĩ đến điều này, cơn giận trong lòng Chu Diễm lập tức biến mất.
Nhưng mà đã đi đến trước cửa phòng làm việc của Ôn Như Quy rồi, nếu không vào hỏi cho ra lẽ đêm nay chắc chắn anh ta không thể ngủ yên.
Nhìn thấy Chu Diễm vào phòng, Ôn Như Quy thản nhiên nói: “Cậu đến rồi à.”
Chu Diễm hừ một tiếng: “Xem ra cậu đã biết vì sao tôi lại đến đây?”
Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng, sau đó đứng dậy lấy một hộp sữa mạch nha từ trong ngăn ra đưa cho Chu Diễm, nói: “Thứ này bồi thường cho cậu.”
Đôi mắt Chu Diễm đảo qua sữa mạch nha, trong lòng càng khó hiểu hơn: “Nếu ngay từ đầu cậu đã muốn lấy vải tổng hợp, sao ngày đó cậu không nói thẳng với tôi?”
Lông mày Ôn Như Quy hơi nhướng lên nhìn anh ta một cái: “Nếu tôi nói cậu sẽ cho tôi sao?”
Đương nhiên không thể nào!!!
Anh em bạn bè có thể giúp nhau không tiếc mạng, nhưng lại có thể vì bạn gái cắm cho anh em hai đao.
Vì cưới được vợ, đừng nói tình anh em hay bạn bè gì đó.
Ôn Như Quy tỏ vẻ tôi biết ngay mà: “Cậu cầm sữa mạch nha đi, tôi cần dùng vải tổng hợp.
Chu Diễm dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát anh: “Như Quy, cậu cũng biết công việc chúng ta đang làm rất đặc biệt, không dễ gì tìm được bạn gái, nếu cậu để lại cho bản thân, thì lần này nhường cho tôi trước có được không?”
Tiền lương của bọn họ cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng công việc cũng bận rộn hơn bình thường rất nhiều, đa số thời gian đều phải ở trong căn cứ, có đôi khi bắt tay vào thực nghiệm, mười ngày nửa tháng không có tin tức gì là chuyện bình thường.
Công việc này đã định trước bọn họ không có thời gian để lúc nào cũng ở bên làm bạn với bạn gái hoặc là vợ mình được, trước đây anh ta đã từng đi xem mắt rất nhiều lần đều không thành công, nguyên nhân lớn nhất chính vì chuyện này, chứ không phải vì vẻ ngoài của anh ta xấu.
Hiện giờ vất vả lắm anh ta mới kiếm được bạn gái, không thở thường xuyên ở bên làm bạn với cô ấy nên muốn mua chút đồ để dỗ dành, vậy mà lại xuất hiện chướng ngại vật Ôn Như Quy này.
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không được.”
Chu Diễm cắn răng: “Cậu chưa có bạn gái, cậu lấy vải tổng hợp làm gì?”
Lông mi Ôn Như Quy khẽ run lên một cái: “Không phải bạn gái thì không thể tặng vải tổng hợp sao?”
Chu Diễm có chút sửng sốt: “Cũng không phải không thể, cậu định tặng vải tổng hợp này cho ông nội mình à?”
Ôn Như Quy không hé răng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Chu Diễm cho rằng mình đoán đúng rồi.
Ông Ôn cũng là người đáng thương, trung niên chịu nỗi đau mất vợ, về già chịu nối đau mất con, hiện giờ dưới gối chỉ có mỗi đứa cháu trai là Ôn Như Quy, vậy mà đứa cháu trai này lại không thể lúc nào cũng ở bên người ông.
Tặng vải tổng hợp cho ông ấy cũng là chuyện nên làm, ít nhất có thể khiến ông ấy cảm nhận được lòng hiếu thảo của cháu trai.
Nghĩ vậy, anh ta lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ôn Như Quy: “Được rồi, lần này tôi nhường cho cậu, không cần cho tôi sữa mạch nha đâu, cậu mang về cho ông nội mình đi.”
Ôn Như Quy ngẩng đầu đúng lúc đối mặt với ánh mắt nóng bỏng “Thâm tình” của Chu Diễm, anh không nhịn được, khóe môi khẽ run rẩy: “Cậu...”
Chu Diễm xua a tay cắt ngang lời anh: “Cậu không cần phải nói gì cả, cứ như vậy đi.”
Nói xong anh ta ưỡn ngực đi ra ngoài, cảm giác như quanh thân mình đang tỏa ra ánh sáng thánh thiện.
Ôn Như Quy:??
Lúc này trong quân khu đại viện, ông Ôn hắt xì một cái.
Ông nhìn hai con gà con trong ổ gà, giọng nói mười phần u oán: “Thằng cháu trai bất hiếu Như Quy kia, tôi càng nghĩ càng cảm thấy nó cố ý làm vậy, chắc chắn nó đang trả thù tôi vì ngày đó tôi đã ăn hết cá hầm cải chua của nó.”
Chú Tông nhẹ nhàng biện giải thay cho Ôn Như Quy: “Như Quy không phải người như vậy, từ trước đến nay cậu ấy vẫn luôn rất hiếu thuận với tư lệnh.”
Ông Ôn hừ một tiếng: “Cậu không cần nói tốt cho nó, tôi thấy đúng là nó cố ý! Tài nấu nướng của Cỏ Non tốt như vậy, Tiểu Ngũ hầm lên chắc chắn ăn rất ngon.”
Chú Tông: “...”
Sao mình luôn có cảm giác Tiểu Ngũ chết không nhắm mắt là thế nào nhỉ?
Ông Ôn ném rau cải nát cho hai con gà con, miệng lải nhải: “Tiểu Thất, Tiểu Bát ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên, sau đó ta sẽ mang các con đi gặp Cỏ Non.”
Chú Tông: “……”
Tiểu Thất, Tiểu Bát đáng thương, vẫn chưa lớn bằng bàn tay đã bị tư lệnh nhớ thương rồi.