Cuối hè đầu thu, thời tiết đã không còn nóng bức như trước.
Nhưng vì trên tàu không thông gió, mùi mồ hôi, mùi chân thối và cả mùi đồ ăn hòa quện vào nhau, khiến bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Ôn Như Quy sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần, anh cầm bình đựng nước quân đội đi lấy một bình nước nóng về, sau đó lấy bánh rán nhân hẹ và củ cải viên ra ăn.
Bánh rán nhân hẹ và củ cải viên đều nguội rồi, hương vị không ngon bằng tối hôm qua, nhưng Ôn Như Quy ăn một miếng bánh nhân hẹ uống một ngụm nước ấm vẫn cảm thấy vô cùng mỹ vị.
Mấy thứ này đều do đồng chí Đồng tự tay làm, cho dù nguội lạnh vẫn ăn ngon.
Chỉ là nhớ tới hình ảnh tối qua khi cô cầm tay mình, anh không khống chế được trái tim lại bắt đầu đập như sấm.
Hai người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh đang ăn bánh bột bắp, đột nhiên một mùi hương chui vào mũi bọn họ.
Một trong số đó quay đầu nhìn về phía đồ ăn trong tay Ôn Như Quy, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Đồng chí, đồ ăn của cậu thơm quá.”
Ôn Như Quy: “Ừ.”
Khi đi ra ngoài, người bình thường bị hỏi như thế đều sẽ lễ phép mời đối phương nếm thử đồ ăn của mình, nhưng người đàn ông trung niên kia không ngờ Ôn Như Quy lại không hiểu cách đối nhân xử thế như vậy.
“Đồng chí, tôi thấy đồ ăn của cậu còn không ít, hay là tôi dùng đồ đổi với cậu một chút nhé?”
Nói xong, ông ta lấy ra một túi nấm hương từ trong rương đựng hành lý: “Chỗ nấm hương này đều phơi cẩn thận rồi, rất tươi ngon đấy, tôi dùng nó để đổi một chiếc bánh rán nhân hẹ của cậu được không?”
Ôn Như Quy: “Xin lỗi, tôi không muốn đổi.”
Nếu là đồ ăn do anh mua được ở tiệm cơm quốc doanh, chia cho đối phương một chút cũng không sao cả, nhưng thứ này là do đồng chí Đồng làm cho anh.
Anh không muốn chia sẻ với người khác.
Người đàn ông trung niên kia nghe thấy thế thì thở dài, tiếp tục gặm bánh bột bắp của mình.
Hai người phụ nữ ngồi đối diện cũng thở dài theo.
Vốn dĩ hai người cũng định dùng thứ gì đó để đổi chút đồ ăn, vì mùi hương thật sự quá mê người, khiến bọn họ cảm thấy bánh bao trong tay lúc này không còn thơm ngon nữa.
Nhưng Ôn Như Quy lại giống như không nghe thấy, động tác ưu nhã ăn sạch bánh rán nhan hẹ trong tay, sau đó ăn thêm vài miếng củ cải viên nữa, rồi bỏ đồ ăn còn dư lại vào túi du lịch.
Anh mở bình nước ra uống một ngụm nước ấm, đột nhiên khuỷu tay của người đàn ông lại thúc vào anh khiến bình nước trong tay đổ xuống, nước đổ hết lên người, khiến quần áo anh ướt một mảng lớn.
Người đàn ông trung niên xoay người đứng bật dậy khỏi ghế, liên tục nói xin lỗi: “Ngại quá, xin lỗi nhé, là do tôi không cẩn thận...”
Vừa nói ông ta vừa móc khăn tay trong túi ra, định lau nước trên người giúp anh.
Ôn Như Quy duỗi tay ngăn ông ta lại: “Không sao, để tôi tự làm.”
Người đàn ông trung niên lại lần nữa cúi người xuống xin lỗi, vẻ mặt ngại ngùng: “Xin lỗi, nước của cậu bị đổ hết rồi, hay là để tôi đi lấy cho cậu một bình nước khác nhé?”
Ôn Như Quy xua tay: “Không cần, tôi tự đi lấy là được rồi.”
Anh lấy khăn tay từ trong túi du lịch ra, lau khô nước trên người, nhưng trong một chốc một lát quần áo không thể khô ngay được. Quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người, may mà bây giờ không phải mùa đông, nếu không sẽ khiến người ta càng khó chịu hơn.
Sau khi lau nước xong, anh cầm bình nước lên định đi lấy một bình nước khác về, nơi lấy nước ở ngay phía trước cách đó không xa, đi đi về về chưa đến một phút, nên anh để túi du lịch tại chỗ không mang theo.
Đi đến chỗ múc nước, trước anh còn có hai ba người đang xếp hàng.
Đợi khi đến lượt Ôn Như Quy, một cậu bé đột nhiên lao tới ôm lấy chân anh.
May mà anh chưa lấy nước, nếu không để nước nóng dội xuống, hậu quả đúng là không ai dám tưởng tượng.
Cậu nhóc ôm lấy chân anh, khóc nước mắt nước mũi dầm dề: “Chú ơi, không tìm thấy mẹ đâu... Hu hu...”
Ôn Như Quy nhìn bốn phía xung quanh một chút, không nhìn thấy người nhà của cậu nhóc, khả năng cậu bé đi lạc rồi.
Anh ngồi xổm xuống hỏi: “Em từ đâu chạy tới đây?”
Cậu bé nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, sau đó ngón tay chỉ về phía khoang tàu bên phải.
Ôn Như Quy đậy nắp bình nước lại, dắt tay cậu bé sang khoang bên cạnh hỏi một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy cha mẹ cậu bé, anh hỏi lại lần nữa, cậu bé chỉ biết khóc hu hu, không nói rõ được gì.
Không còn cách nào khác Ôn Như Quy đành phải dắt cậu bé đi tìm nhân viên trên tàu.
Ôn Như Quy vừa đi khỏi, sau lưng đã có vài đồng chí công an và nhân viên trên tàu từ phía khác đến đây kiểm tra vé: “Mọi người lấy vé tàu và giấy giới thiệu ra đây!”
Nghe thấy thế mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
“Trước đây khi kiểm tra vé chưa bao giờ cần xem giấy giới thiệu, sao lần này lại phải kiểm tra cả giấy giới thiệu?”
“Tôi cũng nhớ là không cần cơ mà, chẳng lẽ đây là quy định mới?”
“Quan tâm quy định mới hay quy định cũ làm gì, cứ nghe lời là được rồi!”
Tuy rằng mọi người cảm thấy kỳ quái, nhưng không ai có ý kiến gì, dù sao giấy giới thiệu bọn họ đều mang theo trên người.