Chương 130: Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi

Không ngờ chỉ một tiệm cơm nhỏ nhỏ như vậy thôi, đã không thua gì cung đấu rồi.

Đúng là thú vị thật.

Không thể không giới thiệu về cơ cấu trong tiệm cơm quốc doanh này một chút, địa vị cao nhất bên trong chính là giám đốc, phụ trách công việc chủ yếu là mua nguyên liệu, tương đương với cánh tay phải của tiệm cơm.

Xếp vị trí thứ hai chính là đầu bếp chính, chịu trách nhiệm nấu ăn, tương đương với phó lãnh đạo trong tiệm cơm quốc doanh.

Hiện giờ lãnh đạo và phó lãnh đạo không hợp nhau, lại cùng làm việc trong tiệm cơm, chắc chắn có tranh đấu.

Đối với đầu bếp Mạnh, Lưu Đông Xương vẫn có chút cố kỵ, sau khi trừng mắt nhìn đối phương một lúc lâu, anh ta quay đầu lại đảo qua hai người Đồng Tuyết Lục và Đàm Tiểu Yến, cuối cùng đen mặt một mình đi mua đồ.

Đồng Tuyết Lục quá xinh đẹp, tình ngay lý gian, dẫn cô ra ngoài chọn mua nguyên liệu không tiện lắm.

Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, anh ta không muốn nhìn thấy cô chút nào.

Còn Đàm Tiểu Yến, lại càng không cần phải nói, anh ta hận không thể lập tức điều cô ta đi khỏi tiệm cơm này, tránh cho về sau lại liên lụy đến anh ta.

Lưu Đông Xương đi khỏi, đầu bếp Mạnh cũng đứng dậy: “Tiểu Quách, vào đây với tôi, tôi dạy cậu xắt rau.”

“Vâng, sư phụ.”

Cô từng nghe Tô Tú Anh nói, Quách Vệ Bình tới nơi này hai năm rồi, vẫn là nhân viên tạm thời.

Hơn nữa trong hai năm qua, tay nghề cậu ta học được cũng chỉ là thái thịt mà thôi.

Chính là thịt do tiệm cơm mua về, cần chặt, hoặc thái... Những việc linh tinh lặt vặt ấy đều do Quách Vệ Bình làm.

Hôm nay đầu bếp Mạnh mới bắt đầu dạy cậu ta xắt rau, Quách Vệ Bình vô cùng vui vẻ, vội vàng đi theo đầu bếp Mạnh đến phòng bếp.

Nhìn thấy cảnh ấy Đồng Tuyết Lục rất cảm khái, nếu để cô học nghề như vậy, cô đã chạy từ lâu rồi.

Sau khi đầu bếp Mạnh và Quách Vệ Bình đến phòng bếp, trong đại sảnh chỉ còn lại Đồng Tuyết Lục và Đàm Tiểu Yến.

Đàm Tiểu Yến trừng mắt với cô: “Cô còn thất thần làm gì? Còn không mau chóng quét tước phòng ăn một lần đi?”

Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Mỗi người một nửa, tôi quét tước bên kia, bên này do cô quét.”

Đàm Tiểu Yến trợn trừng mắt, con ngươi như sắp rơi ra ngoài: “Cô là người mới đến, chuyện này đều do cô làm, tôi chỉ phụ trách thu tiền với phiếu thôi.”

Đồng Tuyết Lục cong môi cười: “Nếu cô đã nhắc nhở tôi như thế, thì sau này chuyện thu tiền hai chúng tat hay phiên nhau, quét dọn rửa bát mỗi người một nửa, nếu cô không muốn thì tự cô đi nói với giám đốc đi.”

Người phục vụ ở tiệm cơm quốc doanh, ngoài việc thu dọn bát đũa còn phải thu tiền và phiếu.

Trước đây khi Tô Tú Anh làm việc ở nơi này, công việc dọn dẹp vệ sinh và bưng bê bát đũa đều do Tô Tú Anh làm, Đàm Tiểu Yến chỉ phụ trách thu tiền và phiếu.

Trong lòng Tô Tú Anh cũng không phục, nhưng vì Đàm Tiểu Yến có người chống lưng nên chị ấy đành phải nén giận.

Trước khi tới, Đồng Tuyết Lục cũng định ở chung hòa bình với Đàm Tiểu Yên, nhưng không ngờ cô ta lại là loại người đáng khinh vô địch như vậy, nếu đã thế, thì cô cũng không phải khách khí với cô ta làm gì.

Đàm Tiểu Yến phùng má lên, tức giận như con ếch xanh

Nếu như là trước đây, không cần Đồng Tuyết Lục nói, cô ta sẽ chủ động cáo trạng với Lưu Đông Xương, nhưng trải qua chuyện sáng nay, sao cô ta dám?

Đồng Tuyết Lục không quan tâm đến cô ta nữa, bắt đầu quét dọn lau bàn ghế nửa phía đông

Sau khi quét dọn xong, cô ngồi ngây người trên ghế.

Thấy cô thật sự không quét dọn bên này, Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức muốn hét chói tai, nhưng trong lòng cô ta cũng sợ bị Lưu Đông Xương mắng, cuối cùng vẫn phải hùng hùng hổ hổ quét dọn.

Đầu bếp Mạnh ở trong phòng bếp nhìn thấy cảnh này, nhếch miệng cười: “Cuối cùng cũng có người thông minh tới.”

Quách Vệ Bình cẩn thận thái củ cải trắng trong tay: “Cô ấy làm như vậy, chẳng lẽ không sợ Đàm Tiểu Yến cáo trạng với giám đốc sao?”

Đầu bếp Mạnh sờ cái đầu trọc của mình, nói: “Cô gái kia vừa nhìn đã biết là người thông minh, nếu cô ấy dám làm thế, tất nhiên là không sợ hãi rồi.”

Trong lòng Quách Vệ Bình lại cảm thấy không đơn giản như vậy.

Đàm Tiểu Yến vừa ích kỷ vừa lười biếng, nhưng mà giám đốc là anh rể cô ta, nên mọi người mới mắt nhắm mắt mở cho qua như vậy, trước kia khi Tô Tú Anh còn làm việc ở đây, luôn bị cô ta chèn ép đến mức khóc thầm.

Nhưng đợi đến khi Lưu Đông Xương về, Đàm Tiểu Yến lại không chạy đến cáo trạng, hơn nữa cả ngày hôm đó cũng không dám tới gần Lưu Đông Xương.

Cảnh tượng ấy khiến Quách Vệ Bình trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy người phục vụ mới tới quá trâu bò.

Ngày đầu tiên đến đây đã thu phục được Đàm Tiểu Yến rồi.