Lưu Đông Xương cắt ngang lời cô ta, lạnh lùng quát: “Không được gọi tôi là anh rể, nếu cô không làm được, sau này cô đừng tới tiệm cơm quốc doanh làm việc nữa!”
Đàm Tiểu Yến uất ức không chịu nổi, nhưng lại không thể không xin lỗi.
Đôi mắt sưng húp híp của cô ta trừng Đồng Tuyết Lục một cái: “Xin lỗi, đồng chí Đồng, tôi không nên nói bậy, không nên nhằm vào cô, xin cô tha lỗi cho tôi!”
Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt hiền lành hiểu lòng người: “Không gì tốt hơn là biết sai chịu sửa, nếu đồng chí Đàm đã xin lỗi, thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng phát sinh.”
Mặt Lưu Đông Xương vẫn rát đỏ: “Đồng chí Đồng, những lời vừa rồi, cô có thể... Đừng nói ra ngoài không?”
Đồng Tuyết Lục giơ ba ngón tay lên, thề thốt: “Đồng Tuyết Lục tôi xin thề, nếu như tôi nói chuyện hôm nay ra ngoài, ông trời sẽ cho sét đánh chết tôi! Tôi tới nơi này để phục vụ nhân dân, không phải tới để đấu tranh nội bộ, nên giám đốc Lưu cứ yên tâm đi!”
Nghe thấy thế Lưu Đông Xương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đương nhiên là tôi yên tâm rồi, đồng chí Đồng, cô là đồng chí vô cùng tốt bụng, tôi nhớ kỹ chuyện này.”
Nói xong anh ta quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt với Đàm Tiểu Yến: “Đồng chí Đàm, dựa vào việc cố tình phá hoại quan hệ đoàn kết hôm ny, tôi sẽ trừ cô ba điểm.”
Nhân viên trong tiệm cơm quốc doanh đều được chấm điểm, người chấm điểm chính là giám đốc tiệm cơm quốc doanh.
Cuối năm người lấy được điểm cao nhất sẽ nhận được giải thưởng, còn người bị trừ điểm nhiều nhất sẽ bị phê bình trước mặt mọi người, hơn nữa còn phải kiểm điểm trong cuộc họp thường niên.
Nghe thấy lời này, Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu mồm: “Anh... Giám đốc Lưu, tôi...”
“Cô không cần nói gì nữa cả, mọi việc chấm dứt ở đây thôi.”
Lưu Đông Xương cắt ngang lời cô ta không nể tình chút nào, hơn nữa còn viết thêm dấu chấm hết cho chuyện này.
Sở dĩ anh ta không nghi ngờ lời Đồng Tuyết Lục nói, là vì trước kia khi vợ anh ta mất chưa đến nửa năm, mẹ vợ anh ta đã gọi anh ta đến, hỏi có muốn thân càng thêm thân không.
Lúc ấy anh ta đã uống một chút rượu, nhất thời không kịp phản ứng lại, sau đó mẹ vợ anh ta lại nói tiếp, nếu anh ta cưới thêm vợ mới, người phụ nữ ấy chưa chắc đã đối xử tốt với hai đứa nhỏ.
Nhưng nếu anh ta cưới Đàm Tiểu Yến, thì lại khác. Đàm Tiểu Yến là dì ruột của hai đứa nhỏ, chắc chắn sẽ coi hai đứa nhỏ như con mình.
Nghe thấy lời này, anh ta sợ đến mức lập tức tỉnh rượu, hơn nữa còn từ chối lời đề nghị của mẹ vợ ngay lập tức không do dự chút nào, lúc ấy anh ta cho rằng mọi việc đến đó là dừng, nhưng không ngờ hai hôm sau, Đàm Tiểu Yến lại tự mình thổ lộ với anh ta.
Tuy rằng anh ta từng có một đời vợ, nhưng anh ta đường đường là giám đốc tiệm cơm quốc doanh, sao anh ta có thể nhìn trúng người xấu như Đàm Tiểu Yến được?
Anh ta thích là loại người vừa trẻ tuổi vừa có văn hóa, Đàm Tiểu Yến ngoài việc là phụ nữ ra, không có điểm nào đạt tiêu chuẩn cả.
Khi đó anh ta lập tức răn dạy Đàm Tiểu Yến một trận ngay tại chỗ, bảo cô ta sau này đừng nói hươu nói vượn nữa.
Lúc Đàm Tiểu Yến thổ lộ với anh ta, người ở tiệm cơm quốc doanh đều tan ca về nhà rồi, trong tiệm chỉ còn hai người bọn họ.
Việc này người của tiệm cơm quốc doanh còn không biết, huống chi là người mới tới như Đồng Tuyết Lục, bởi vậy anh ta không nghi ngờ lời nói của Đồng Tuyết Lục chút nào.
Trong lòng Đàm Tiểu Yến thật sự ấm ức không chịu nổi.
Đợi Lưu Đông Xương đi khỏi, cô ta mới trừng mắt với Đồng Tuyết Lục, không cam lòng nói: “Những lời vừa rồi cô nghe được ở đâu?”
Đồng Tuyết Lục khẽ cong môi, cười nói với cô ta: “Tôi nói hươu nói vượn, chỉ là không ngờ vậy mà lại bị tôi nói trúng.”
Đàm Tiểu Yến: “…”
Đúng lúc này, những người khác trong tiệm cơm quốc doanh cũng bắt đầu tới làm.
Nhìn thấy hai người đứng ở cửa, bọn họ tò mò hỏi: “Sao hai người đều không vào?”
Đồng Tuyết Lục cười chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là người đổi công tác với đồng chí Tô, tên là Đồng Tuyết Lục, sau này xin mọi người chỉ bảo nhiều hơn!”
Đám người vừa đến, trong đó có một người là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, họ Mạnh, được mọi người gọi là đầu bếp Mạnh.
Đầu bếp Mạnh khoảng trên dưới năm mươi tuổi, dáng người cao lớn đẫy đà, chỉ cần nhìn dáng người dầu mỡ kia cũng biết, chỉ có tiệm cơm quốc doanh mới nuôi nổi.
Ông ta nhìn Đồng Tuyết Lục, gật đầu một cái rồi đi vào.
Sau lưng ông ta là một cậu thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao gầy, khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Nghe thấy Đồng Tuyết Lục chào hỏi mình, cậu ta nhếch miệng cười với cô một cái, sau đó đuổi theo sau đầu bếp Mạnh.
Trước đây Đồng Tuyết Lục đã nghe Tô Tú Anh nhắc đến, cậu thanh niên ấy tên là Quách Vệ Bình, là đồ đệ của đầu bếp mạnh, mười bốn tuổi đã đến tiệm cơm quốc doanh học nghề.
Thấy những người khác đã vào rồi, Đồng Tuyết Lục cũng xoay người vào theo, không thèm nhìn Đmà Tiểu Yến một cái.
Chuyện giữa hai người Lưu Đông Xương và Đàm Tiểu Yến, tất nhiên không phải là cô nói hươu nói vượn, mà do Tô Tú Anh nói cho cô biết.
Hôm Đàm Tiểu Yến thổ lộ với Lưu Đông Xương, Tô Tú Anh cũng có mặt ở tiệm cơm, khi đó chị ấy quay lại lấy đồ đúng lúc nhìn thấy Đàm Tiểu Yến ôm Lưu Đông Xương.
Sở dĩ chị ấy nói chuyện này cho Đồng Tuyết Lục biết, một phần là vì cảm ơn Đồng Tuyết Lục đã giúp mình, một phần là muốn báo thủ những lời châm chọc mỉa mai Đàm Tiểu Yến đã nói.
Đồng Tuyết Lục không ngờ, nhược điểm này lại nhanh như phát huy tác dụng như vậy.
Thấy Đồng Tuyết Lục vào rồi, Đàm Tiểu Yến dậm chân một cái, cũng vào theo.
Sau khi thấy mọi người đã đến đông đủ, Lưu Đông Xương tuyên bố thực đơn hôm nay.
Hôm nay là thứ sáu, dựa theo lệ thường sẽ cung ứng sủi cảo nhân thịt và thịt kho tàu.
Lưu Đông Xương tuyên bố món ăn xong, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Quách Vệ Bình: “Đợi lát nữa Tiểu Quách sẽ đi chọn mua thịt heo với tôi.”
Quách Vệ Bình còn chưa kịp gật đầu, đã nghe thấy đầu bếp Mạnh hừ một tiếng: “Tiểu Quách không rảnh, hôm nay tôi muốn dạy cậu ta thái rau.”
Lưu Đông Xương thấy thế thì nhăn mày lại: “Đi mua thịt cũng không mất bao nhiêu thời gian của cậu ta cả, đợi cậu ta về rồi dạy không được sao?”
Đầu bếp Mạnh chậm rãi nói: “Giám đốc Lưu nói nhẹ nhàng lắm, nhưng đợi khi hai người mua nguyên liệu về, tôi lập tức phải bắt tay vào nấu ăn, sao có thời gian dạy?”
Chậc chậc, đánh nhau rồi, mau đánh nhau đi.
Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.