Chương 128: Ly trà xanh thứ một trăm hai mươi tám

Lúc này Lưu Đông Xương mới để ý đến sự tồn tại của Đồng Tuyết Lục, khi nhìn thấy mặt cô, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh diễm.

Nhưng mà dù Đồng Tuyết Lục có xinh hơn nữa, anh ta cũng không có ấn tượng tốt với cô.

Sau khi Tô Tú Anh xảy ra chuyện, vốn dĩ anh ta định bảo Tô Tú Anh thay đổi công việc với chị gái mình.

Cha mẹ anh ta chết sớm, anh ta do một tay chị gái nuôi lớn, vì nuôi anh ta ăn học đàng hoàng, chị gái đã từ chối rất nhiều người tới cửa cầu hôn, làm việc quần quật suốt ngày giống như đàn ông vậy.

Sau khi anh tat hi đỗ đại học công nông binh, tốt nghiệp xong được phân đến tiệm cơm quốc doanh, đến lúc ấy nhà bọn họ mới coi như khổ tận cam lai.

Nhưng mà dù anh ta là giám đốc tiệm cơm quốc doanh thật, nhưng vị trí công việc giống như mỗi củ cải một cái hố, anh ta muốn kéo chị gái mình đến tiệm cơm quốc doanh cũng không phải việc dễ dàng.

Vất vả lắm mới chờ được một cơ hội, còn chưa kịp mở miệng đã bị Đồng Tuyết Lục hớt tay trên, anh ta có thể nhìn Đồng Tuyết Lục thuận mắt sao?

Nghe thấy Đàm Tiểu Yến nói nói thế, sắc mặt anh ta sa sầm xuống: “Đồng chí Đồng, chuyện này là thế nào hả? Mới tới đã không biết đoàn kết với nhân viên trong tiệm, tiệm cơm quốc doanh chúng tôi không cần phần tử phá hoại quan hệ tập thể như vậy!”

Vừa đến đã chụp mũ cho cô, thật ra Lưu Đông Xương này thông minh hơn con gà Đàm Tiểu Yến kia nhiều.

Đồng Tuyết Lục cúi đầu nhìn mũi giày mình, yên lặng không hé răng.

Đàm Tiểu Yến chống nạnh quát: “Họ Đồng kia, cô không nghe thấy anh rể tôi đang nói chuyện với cô sao? Bây giờ biết sợ rồi à? Vừa rồi cô còn kiêu ngạo thế cơ mà.”

Đồng Tuyết Lục vẫn không hé răng như cũ.

Lưu Đông Xương nhăn mày lại, giọng nói uy nghiêm: “Đồng chí Đồng Tuyết Lục, nếu cô còn không nói lời nào, tôi sẽ dựa vào quy định của tiệm cơm quốc doanh xử phạt cô.”

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn tức giận đỏ bừng: “Giám đốc Lưu, không phải tôi không muốn nói, mà là tôi sợ sau khi tôi nói ra chân tướng, sẽ khiến anh phải xấu hổ.”

Nghe thấy cô nói thế, lông mày Lưu Đông Xương càng nhíu chặt hơn: “Chân tướng gì? Cô cứ ăn ngay nói thật là được!”

Đôi mắt ếch nhồi của Đàm Tiểu Yến trừng Đồng Tuyết Lục một cái, kêu lên: “Anh rể, chắc chắn cô ta định vu oan hãm hại em, anh đừng nghe cô ta nói lung tung.”

Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Đàm, tôi còn chưa nói gì cả, là cô nói hươu nói vượn về tôi trước. Cho dù là tội phạm giết người, trước khi có chứng cứ vô cùng xác thực, đối phương cũng có quyền lợi biện giải cho bản thân.”

Lưu Đông Xương quay đầu lườm Đàm Tiểu Yến một cái: “Cô không cần phải nói gì nữa.”

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới cắn môi dưới, ậm ừ nói: “Tôi đến tiệm cơm quốc doanh từ sáng sớm, đứng ở chỗ này chờ người đến mở cửa, sau đó đồng chí Đàm đến. Vừa đến cô ấy đã quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi chỉ thẳng vào mũi tôi cảnh cảo, bảo tôi đừng tưởng rằng mình có vài phần tư sắc mà vọng tưởng sẽ quyến rũ... Quyến rũ được giám đốc Lưu anh!”

Lưu Đông Xương tức giận đến mức mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn về phía Đàm Tiểu Yến, người phía su thì trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đồng Tuyết Lục không cho cô ta có mở miệng, cô nói tiếp: “Cô ấy còn nói, giám đốc Lưu anh chính là người cô ấy nhìn trúng, bảo tôi đừng si tâm vọng tưởng, nếu không cô ấy sẽ khiến tôi phải cút khỏi tiệm cơm quốc doanh.”

“Lúc ấy nghe xong tôi vô cùng tức giận, tôi với giám đốc Lưu anh chẳng qua mới chỉ gặp nhau một lần, tôi chưa làm gì cả, cô ấy nói thế không phải làm nhục danh dự của tôi sao? Điều khiến tôi không ngờ chính là, hai người còn là quan hệ anh rể em vợ, hai người...”

Nói đến đây, Đồng Tuyết Lục lập tức dừng lại, trong đôi mắt không thể tưởng tượng nổi còn có chút khinh bỉ nhìn hai người bọn họ.

Nói hươu nói vượn, cô là kẻ chuyên nghiệp.

“……”

“……”

Bầu không khí giữa ba người yên tĩnh vài giây.

Đàm Tiểu Yến lấy lại tinh thần đầu tiên, cô ta tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng: “Cô nói hươu nói vượn! Căn bản tôi chưa từng nói ra những lời ấy! Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ mắng tôi trước!”

“Cô cũng nói tôi vô duyên vô cớ, tôi với cô không oán không thù, sao tôi phải vô duyên vô cớ mắng cô?”

“Đó là vì… Vì cô……”

Mặt Đàm Tiểu Yến đỏ bừng, lắp bắp nói không ra lời.

Vừa rồi là do cô ta mắng Đồng Tuyết Lục trước, đương nhiên cô ta không dám để anh rể mình biết rồi.

Hơn nữa cô ta vô cùng quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng Lưu Đông Xương, cô ta không muốn đứng trước mặt anh rể nói ra chuyện Đồng Tuyết Lục chê cô ta xấu.

Mặt Lưu Đông Xương cũng đỏ như tôm luộc: “Đồng chí Đồng, cô đừng hiểu lầm, tôi với đồng chí Đàm trong sạch, tôi đối xử với cô ấy như em gái ruột nhà mình.”

Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ nghi ngờ: “Nhưng vừa rồi đồng chí Đàm không phải nói như vậy…”

Lưu Đông Xương: “Đầu óc cô ta không rõ ràng lắm, cô đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, Đàm Tiểu Yến, cô lập tức xin lỗi đồng chí Đồng ngay bây giờ cho tôi!”

Đàm Tiểu Yến tức giận đến không chịu nổi: “Anh rể, em không…”