Chương 127: Ly trà xanh thứ một trăm hai mươi bảy

Đồng Tuyết Lục đang châm chọc cô ta giống Võ Đại Lang, Đàm Tiểu Yến cũng hiểu được.

Cô ta tức giận đến mức thiếu chút nữa méo cả miệng!

Gen di truyền của dòng họ nhà cô ta chính là béo lùn, lưng dài chân ngắn, cho dù chiều cao tương đương với người khác, nhưng nhìn qua cô ta luôn lùn hơn một chút.

Điều càng xấu hổ hơn chính là, mẹ cô ta trùng hợp lại họ Võ, nên khi nhỏ cãi nhau với người khác, đối phương đều mắng nhà họ là con cháu Võ Đại Lang.

Vô cùng đáng giận!

Đôi mắt húp híp của cô ta trợn trừng, chỉ tay vào Đồng Tuyết Lục, mắng: “Trước đó tôi thấy cô ra dáng con người, không ngờ cô cũng là loại thối nát nhi Tô Tú Anh, lòng dạ ác độc vậy mà còn dám vác mặt đến đây làm việc?”

Đồng Tuyết Lục cười nhạo một tiếng: “Nhìn vẻ ngoài của cô giống con rùa, còn chanh chua như vậy, đúng là chó gặp chó sủa, heo gặp heo tiểu, cô còn có mặt mũi tới đây làm việc, vì sao tôi không dám vác mặt tới?”

“Cô, cô…”

Đàm Tiểu Yến không ngờ nhìn Đồng Tuyết Lục lịch sự văn nhã, mà nói chuyện lại miệng lưỡi sắc bén như vậy.

Khuôn mặt chữ điền của cô ta tức giận vừa đỏ vừa trắng.

“Cô cái gì mà cô, đừng tưởng rằng cô xấu xí là tôi không dám mắng cô, tốt nhất sau này cô đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi sẽ cho người cả Kinh Thị này biết cô xấu đến mức nào!”

Đàm Tiểu Yến cực phẩm ra sao, ngày đó khi làm thủ tục thay đổi công việc với Tô Tú Anh, Đồng Tuyết Lục đã được lĩnh giáo rồi.

Làm trà xanh nhiều năm như vậy, ánh mắt nhìn người của cô rất chuẩn.

Có vài người tuy rằng nói chuyện khó nghe, nhưng tâm địa lại không hư hỏng, nhưng cũng có người vô cùng đê tiện.

Đàm Tiểu Yến thuộc về vế sau.

Loại người này căn bản không đáng để cô công lược.

Đàm Tiểu Yến giống như con hắc tinh tinh bị chọc giận, hai lỗ mũi trướng lên, ngực phập phồng lên xuống.

Đồng Tuyết Lục lười để ý đến cô ta, cô xoay người quan sát tiệm cơm quốc doanh trước mắt.

Tiệm cơm quốc doanh cũng phân chia cấp bậc và lớn nhỏ, tiệm cơm nói cô tới làm thuộc loại trung bình.

Trước mặt cô là một cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm, nhìn của tấm kính trên cửa gỗ, có thể trông thấy bàn ghế chỉnh tề bên trong, cô đếm qua loa, chắc hẳn có khoảng mười đến hai mươi bàn, diện tích nhà ăn rất lớn.

Trên bức tường trắng xóa ở hai bên cửa gỗ, được viết tám chữ to: Tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu.

Trên cửa Tiệm cơm quốc doanh treo một tấm biển hiệu, trên tấm biển viết bốn chữ “Tiệm Cơm Quốc Doanh”. ở bên cạnh còn cắm một lá cở đỏ năm ngôi sao, vô cùng có hơi thở của thời đại này.

Đàm Tiểu Yến thấy sau khi cãi nhau với mình, Đồng Tuyết Lục còn vui vẻ thoải mái như vậy, trong lòng cô ta càng tức giận không chịu nổi.

Có điều đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, trên mặt cô ta lập tức hiện lên nụ cười đắc ý.

Đồng Tuyết Lục xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt này của cô tay, lông mày cô khẽ nhăn lại.

Không biết người phụ nữ này lại định giở trò gì nữa, nhưng mà không sao cả,

giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.

Không phải sợ.

Đến khoảng chín giờ sáng, giám đốc Lưu Đông Xương của tiệm cơm quốc doanh cuối cùng mới khoan thai tới muộn.

Lưu Đông Xương khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người giống với Đàm Tiểu Yến đều ba mét bẻ đôi, khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to.

Nếu chỉ nhìn mặt mà nói, anh ta sẽ mang đến cho người ta cảm giác mình cao một mét tám, nhưng đời không như mơ, khuôn mặt ấy lại đặt trên dáng người một mét sáu mươi lăm, nhìn ngang nhìn nhọc nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.

Nhìn thấy Lưu Đông Xương tới, hai mắt Đàm Tiểu Yến lập tức sáng lên, cô ta nhanh chân chạy đến chào hỏi: “Anh rể, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh còn không tới em sẽ bị người ta bắt nạt chết mất!”

Nghe thấy cách xưng hô của Đàm Tiểu Yến, Đồng Tuyết Lục hoàn toàn không cảm thấy có gì kỳ quái.

Nếu như không có người chống lưng, Đàm Tiểu Yến sẽ không dám kiêu ngạo như vậy.

Nghe thấy tiếng anh rể, Lưu Đông Xương lập tức nhăn mày lại, giống như không được vui lắm: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trong thời gian làm việc không được gọi tôi là anh rể.”

Đàm Tiểu Yến xoay người một cái, làm nũng: “Em biết rồi anh rể, nhưng bây giờ không phải vẫn chưa vào làm sao!”

Chuyện làm nũng này, đúng là không phải ai cũng có thể sử dụng được.

Nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của Đàm Tiểu Yến, Đồng Tuyết Lục cảm thấy vô cùng may mắn vì sáng nay mình không ăn quá no.

Ngược lại Lưu Đông Xương lại không cảm thấy cay mắt: “Nói đi, ai dám bắt nạt cô?”

Ngón tay ngắn ngủn như củ cải của Đàm Tiểu Yến chỉ về phía Đồng Tuyết Lục, nói: “Chính là người mới tới kia, cô ta vô duyên vô cớ mắng em, còn nói sau này tiệm cơm quốc doanh do cô ta làm chủ, em phải nghe cô ta chỉ huy!”

Ai da, vậy mà còn biết cắn lại, ăn không nói có.

Đúng là cô đã xem thường người phụ nữ ác độc này rồi.