Chương 126: Ly trà xanh thứ một trăm hai mươi sáu

Cô đi làm Đồng Miên Miên phải làm sao bây giờ ư?

Đồng Tuyết Lục nói: “Cháu muốn mang con bé đi làm cùng mình.”

Thẩm Uyển Dung: “Như vậy chắc không hay lắm nhỉ? Mai là ngày đầu tiên cháu đi làm, lại dắt theo một đứa bé, chỉ sợ giám đốc sẽ có ý kiến với cháu.”

Đồng Tuyết Lục nở nụ cười nhẹ nhàng: “Nhưng cháu cũng không thể ném Miên Miên ở nhà một mình được.”

Tình huống Thẩm Uyển Dung nói, cô cũng nghĩ ra được, nhưng ngoài cách dẫn Đồng Miên Miên đi làm cùng mình, cô không còn biện pháp nào tốt hơn.

Thẩm Uyển Dung nghĩ một chút rồi nói: “Châu Châu nhà bà rất thích chơi với Miên Miên, nếu cháu yên tâm, ngày mai cứ đưa con bé đến nhà bà, bà trông giúp cháu.”

Đồng Tuyết Lục chân thành nói: “Cảm ơn bà Thẩm, chỉ là Miên Miên hơi nhát gan, bình thường lại rất dính cháu, để lát nữa cháu hỏi con bé xem nó có bằng lòng hay không đã nhé.”

Đối với việc Thẩm Uyển Dung chủ động nói muốn giúp đỡ, tất nhiên Đồng Tuyết Lục rất cảm kích.

Chỉ là hai bên vừa mới quen biết, cô sẽ không dễ dàng giao Đồng Miên Miên cho đối phương.

Cô định đợi lát nữa sẽ ra ngoài hỏi thăm tình hình nhà họ Ngụy một chút, nếu nhân phẩm không đáng ngại, đây có thể xem như biện pháp tốt.

Rất nhanh bánh bí đỏ đã chín, từng chiếc màu vàng ruộm đẹp mắt, vừa nhìn qua đã khiến người ta muốn ăn rồi.

Thẩm Uyển Dung cầm một chiếc lên nếm thử, vừa cắn một miếng hương vị mềm mại, ngọt dịu pha lẫn mùi thơm của bí đỏ đã tràn ngập khoang miệng, khiến người ta ăn một lại muốn ăn hai.

Thẩm Uyển Dung lại lần nữa khen ngợi: “Ngọt mà không ngấy, bà đã từng ăn rất nhiều loại bánh từ bí đỏ, bánh cháu làm là ngon nhất!”

Mấy đứa trẻ Ngụy Châu Châu, Đồng Miên Miên cũng rất thích ăn.

Bởi vì làm rất nhiều, cho nên khi Thẩm Uyển Dung về rồi, cô còn mang bánh bí đỏ đi tặng cho mấy nhà khác trong ngõ nhỏ.

Mấy nhà kia ở cách xa nhà cô hơn một chút, nhưng đối với tình hình nhà họ Ngụy, bọn họ vẫn biết ít nhiều.

Đồng Tuyết Lục uyển chuyển hỏi thăm được cả nhà họ Ngụy đều là quân nhân, Thẩm Uyển Dung có hai người con trai, trong đó con trai út hiện giờ đang giữ chức vụ cao ở Tây Bắc.

Con trai cả thì đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ từ nhiều năm trước, là gia đình liệt sĩ, khi ấy con dâu cả không chịu đựng được, rất nhanh cũng theo bước chồng mình.

Nhà con cả để lại một trai một gái, vẫn luôn được hai vợ chồng Thẩm Uyển Dung chăm sóc.

Vì cháu trai cả thi đỗ đại học Công Nông Binh ở Kinh Thị, hai ông bà không yên tâm để cháu một mình, nên đã dẫn theo cả cháu gái cùng nhau tới nơi này, để tiện chăm sóc cháu trai.

Sau khi hỏi thăm xong, Đồng Tuyết Lục lập tức quyết định nhờ nhà họ Ngụy trông Đồng Miên Miên giúp cô.

Gia đình quân nhân nhiều thế hệ như vậy, cô còn điều gì không yên tâm?

Ban đêm, trước khi đi ngủ, cô bỏ đậu xanh vào ngâm nước, hôm sau trời vừa hửng sáng cô đã thức dậy làm bánh đậu xanh.

Đợi ăn sáng xong xuôi, cô mang theo bánh đậu xanh và Đồng Miên Miên đến nhà họ Ngụy.

Thẩm Uyển Dung thấy cô còn cố ý làm bánh đậu xanh mang đến đây, thì nhẹ giọng trách cứ: “Lần này thì thôi, nhưng về sau cháu không cần mang thứ gì đến đây nữa đâu.”

Tuy rằng bà không phải xuống bếp nấu ăn, nhưng cũng biết làm bánh đậu xanh rất tốn đường trắng, tình hình nhà họ Đồng như vậy, tất nhiên có thể tiết kiệm được chút nào thì tốt chút đó.

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát cả, hơn nữa Miên Miên cũng thích ăn.”

Nói xong cô đưa phiếu gạo và tiền ăn nửa tháng cho Thẩm Uyển Dung.

Vốn dĩ Thẩm Uyển Dung định không nhận, nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của cô, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống xoa đầu Đồng Miên Miên, nhẹ nhàng nói với cô bé: “Hôm nay em ngoan ngoãn ở lại nhà bà Thẩm nhé, cùng chơi với chị Châu Châu, đợi chị đi làm về sẽ đến đón em, có được không?”

Đêm qua cô đã nói với Đồng Miên Miên chuyện này rồi.

Cô bé rất ngoan ngoãn, nhưng mà vẫn có chút không nỡ xa chị mình.

Đồng Miên Miên ôm lấy cô, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào mặt Đồng Tuyết Lục: “Vậy chị phải về sớm nhé, không được để Miên Miên lo lắng.”

Giọng nói trẻ con của cô bé, cộng thêm đôi mắt tràn đẩy ỷ lại nhìn cô, khiến trái tim Đồng Tuyết Lục run lên vì sự đáng yêu ấy.

Cô hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, nói: “Được, chị đi làm một lát rồi về ngay, nhất định sẽ không để Miên Miên phải lo lắng.”

**

Sau khi vẫy tay tạm biệt Đồng Miên Miên và người nhà họ Ngụy, Đồng Tuyết Lục nhanh chân đi đến tiệm cơm quốc doanh.

Chỗ ở hiện nay của cô cách tiệm cơm quốc doanh khoảng bốn mươi phút đi bộ, không có xe buyt hay phương tiện giao thông khác để đi nhờ.

Cũng may cô đến nơi này vài lần rồi, đã quen thuộc đường phố.

Trước đây Tô Tú Anh từng nhắc qua với cô, bình thường tầm mười giờ sáng tiệm cơm quốc doanh mới mở cửa, nhưng bọn họ cần đến trước chín giờ.

Hiện giờ là cuối hè, đi bộ lâu như vậy khiến Đồng Tuyết Lục đổ đầy mồ hôi.

Khi đến cửa tiệm cơm quốc doanh, Đồng Tuyết Lục trông thấy cửa còn chưa mở, bên trong rất im ắng.

Cô chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa.

Khoảng mười phút sau, một bóng dáng béo lùn mới chậm rãi đi tới tiệm cơm quốc doanh.

Vừa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, cô ta đã kêu ui da một tiếng: “Đồng chí Đồng, cô xinh đẹp nhe vậy, nếu ở trong xã hội cũ, chắc rất hợp với nghề bán rẻ tiếng cười đấy.”

Mẹ kiếp!

Ngọa tào!

Đàm Tiểu Yến này có bệnh à?!

Đồng Tuyết Lục liếc mắt quan sát cô ta từ đầu đến chân, sau đó cười nói: “Nếu như lời cô nói, cô béo lùn như vậy, chẳng phải rất thích hợp đi bán bánh nướng sao?”