Nghe thấy mọi người đều được gọi tên, chỉ duy nhất có mình là không, Đồng Gia Tín lập tức hừ một tiếng.
Đồng Tuyết Lục dắt Đồng Miên Miên ra ngoài mở cửa.
Cửa gỗ vừa mở ra, thân mình mũm mĩm của Ngụy Châu Châu đã xông vào: “Chị Đồng, chào buổi sáng, mọi người đang ăn cơm à?”
Đồng Tuyết Lục cười đáp: “Anh chị vừa ăn xong, em ăn chưa?”
Ngụy Châu Châu xoa cái bụng nhỏ tròn vo của mình: “Em cũng ăn no rồi, em muốn sang đây chơi với anh chị từ lâu, nhưng bà nội nói sang đây quá sớm không tốt.”
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé: “Không có gì không tốt cả, em chơi với Miên Miên đi.”
Cô cảm thấy tuy rằng Ngụy Châu Châu hay diễn kịch, nhưng rất lễ phép còn biết nghe lời người lớn nữa, không tính là nghịch ngợm.
Ngụy Châu Châu vui vẻ nắm tay Đồng Miên Miên: “Em gái, chúng ta cùng nhau đi chơi đi.”
Đồng Miên Miên gật đầu, cất giọng trẻ con nói: “Chị Châu Châu, em dẫn chị đi xem Tiểu Lục nhé.”
Ngụy Châu Châu mang vẻ mặt tò mò: “Tiểu Lục là ai?”
Đồng Miên Miên: “Tiểu Lục là gà mái nhà em nuôi, ở nơi đó.”
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới biết con gà mái kia vậy mà lại có tên.
Thẩm Uyển Dung nhìn theo bóng dáng cháu gái mình, cười nói: “Hôm qua sau khi về nhà, đứa nhỏ này cứ nhắc mãi muốn tìm các cháu chơi, bình thường mặt trời lên cao ba sào con bé còn chưa muốn rời giường, hôm nay lại không cần ai thúc giục đã tự mình dậy.”
“Đúng rồi, bà mang cho các cháu quả bí đỏ và vài gói hạt giống rau củ, lát nữa cháu gieo hạt trong sân, sau này không cần ra ngoài mua rau củ nữa.”
Nói xong bà ấy đưa cho cô bí đỏ và mấy túi hạt giống.
Đồng Tuyết Lục cũng đang có ý định trồng ít rau xanh trong sân: “Đúng là tốt quá, cảm ơn bà, nhưng mà bí đỏ này bà mang về nhà mình ăn đi.”
Thẩm Uyển Dung: “Bí đỏ là nhà bà trồng được trong sân, ra rất nhiều quả, ăn không hết, cháu đừng khách sáo với bà.”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút: “Được rồi, vậy thì cháu nhận, bà Thẩm, bà đến phòng khách ngồi chơi một chút nhé, cháu đi làm chút bánh bí đỏ cho mọi người ăn.”
Hai mắt Thẩm Uyển Dung lập tức sáng lên: “Cháu biết làm bánh bí đỏ à? Bà có thể đi cùng xem cháu làm không?”
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ tò mò của bà, thì cười gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, bình thường nhà bà Thẩm không làm bánh ngọt sao?”
Thẩm Uyển Dung mỉm cười: “Bình thường ở nhà đều là ông nội Châu Châu nấu cơm, bà chưa xuống bếp bao giờ.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét cho một đống thức ăn cho chó.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua ngón tay bà ấy, ngón tay trắng nõn tinh tế, hoàn toàn không có vết chai hay tàn nhang mà người già ở tuổi này nên có, chắc hẳn là người được nuông chiều cả đời.
Đúng là một người phụ nữ hạnh phúc.
Đồng Tuyết Lục bảo hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đi rửa bát, sau đó ra sân cuốc đất, còn cô thì bê quả bí đỏ đi vào phòng bếp cùng với Thẩm Uyển Dung.
Sau khi gọt sạch vỏ, cô thái bí đỏ thành từng miếng, bỏ vào lồng hấp hấp chín. Bí đỏ chín được cô dầm nát, trộn lẫn đường trắng và bột nếp tạo thành một cục bột bí đỏ.
Cô cắt cục bột thành mấy chục miếng nhỏ, sau khi xoa tròn lại đập bẹp, sau đó bỏ vào nồi chiên.
Nhìn động tác nhanh nhẹn của Đồng Tuyết Lục, Thẩm Uyển Dung thật lòng khen ngợi: “Tài nấu ăn của cháu tốt thật đấy, trước đây bà cũng từng làm bánh bí đỏ, nhưng không thể trộn được bột bánh đều như vậy, cho vào nồi một lát bánh đã cháy đen, cuối cùng không cái nào có thể ăn được.”
Nhưng bánh bí đỏ do Đồng Tuyết Lục làm ra lại có màu vàng ruộm, từng chiếc bánh tròn tròn xếp bên nhau, đẹp mắt khỏi phải bàn.
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Bà Thẩm quá khen, chẳng qua do cháu làm nhiều lần nên mới quen tay hay việc thôi.”
Hôm nay sang nhà chơi, Thẩm Uyển Dung vẫn không thấy bóng dáng người lớn nhà họ Đồng đâu, bà khẽ hỏi: “Cháu gái, bà hỏi chuyện này, nhưng cháu đừng chê bà già này lắm miệng nhé, cha mẹ cháu đâu sao không thấy bọn họ dọn lại đây với các cháu?”
Đồng Tuyết Lục cũng đoán được bà ấy sẽ hỏi vấn đề này, cô lập tức cắn môi, vẻ mặt khổ sở, kể sơ qua tình hình nhà họ Đồng cho bà ấy nghe.
Bao gồm cả chuyện hai vợ chồng Đồng Đại Quân đã xảy ra chuyện, Tạ Kim Hoa “Điên rồi”, bản thân đổi công tác với người khác đến làm ở tiệm cơm quốc doanh gần đây.
Nhưng mà chuyện cô bị nhận sai từ bé cô không nói, bởi vì không cần thiết.
Thẩm Uyển Dung đã đoán được nhà họ Đồng có chuyện khó noi, chỉ là không ngờ chuyện ấy lại bi thảm như vậy.
“Một mình cháu phải nuôi dưỡng mấy đứa em đúng là không dễ dàng.” Ánh mắt Thẩm Uyển Dung nhìn cô càng dịu dàng hơn: “Đúng rồi, ngày mai cháu phải bắt đầu đi làm rồi nhỉ, hai đứa em trai cũng phải đi học, thế còn Miên Miên thì phải làm sao bây giờ?”