Chương 124: Ly trà xanh thứ một trăm hai mươi bốn

Anh cả nhà họ Đồng cũng nói: “Mẹ nói chính là sự thật. Đúng là tư tưởng giác ngộ của Chân Chân đã nâng cao rất nhiều, con cảm thấy đưa con bé đến nông trường là quyết định đúng rồi.”

Thấy anh cả cũng nói như vậy, lúc này mọi người mới không thể không tin.

Khuôn mặt già nua của cha Đồng hiện rõ niềm vui, cười nói: “Mẹ các con nói đúng, Chân Chân đã biết sai rồi, các con là anh trai, chị dâu con bé, sau này phải bao dung con bé nhiều hơn, dù sao con bé cũng là em gái ruột thịt của các con.”

Hai người con trai và hai cô con dâu vội vàng gật đầu.

Sau đó mẹ Đồng lại nói ra chuyện Đồng Chân Chân nhờ mình, bà định đợi đến ngày nghỉ thì qua nhà họ Đồng bên kia.

Nói đến nhà họ Đồng bên kia, mẹ Đồng lại nhớ đến Đồng Tuyết Lục.

Trước kia khi chưa biết việc nhận sai người, bà thương yêu Đồng Tuyết Lục tận đáy lòng, sau đó khi Đồng Chân Chân trở lại, bà cảm thấy trái tim mình bị chia làm hai nửa, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.

Tuy rằng Đồng Tuyết Lục không phải con gái do bà sinh ra, nhưng dù sao cũng đã thương yêu nhiều năm như vậy, trong lòng bà vẫn có chút không nỡ xa cô.

Mãi cho đến khi cô và Đồng Chân Chân xảy ra xung đột, sau đó Đồng Chân Chân còn bị đưa đến nông trường lao động cải tạo, tình cảm của bà mới dần dần thay đổi.

Đặc biệt là hôm nay khi nhìn thấy dáng vẻ gầy trơ cả xương, sắc mặt tiều tụy của Đồng Chân Chân, bà đau lòng không chịu nổi.

Bà biết đây không phải lỗi của Đồng Tuyết Lục, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Đương nhiên những lời này bà không nói cho bất kỳ kẻ nào.

Lúc này nhà họ Ngụy cũng đang nói đến mấy chị em Đồng Tuyết Lục.

Thẩm Uyển Dung nói với bạn già nhà mình: “Mấy đứa trẻ mới chuyển đến cách vách nhà chúng ta, đứa nhỏ nhất mới ba bốn tuổi, không nhìn thấy cha mẹ chúng đâu, chỉ sợ đã không còn nữa.”

Nếu như cha mẹ còn sống trên đời, sao có thể giao chuyện lớn như việc chuyển nhà cho mấy đứa trẻ choai choai, còn bọn họ thì trốn phía sau không xuất hiện được.

Ngụy Chí Quốc bỏ hạt dẻ đã lột sạch vỏ vào bát vợ mình: “Sao bọn họ lại chuyển đến bên này? Nhân phẩm không thành vấn đề chứ?”

Hai nhà ở gần nhau như vậy, nếu nhân phẩm đối phương có vấn đề, ông lo sợ sẽ ảnh hưởng đến cháu gái mình.

Nghe thấy câu ấy, Ngụy Châu Châu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của mình lên, nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, chị Đồng và các anh trai em gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn là người tốt!”

Đối với lời này của cháu gái mình, Ngụy Chí Quốc không hề kinh ngạc chút nào: “Người tốt hay người xấu đều không viết trên mặt, không phải người có vẻ ngoài xinh đẹp đều là người tốt, người vẻ ngoài khó coi chính là người xấu, Châu Châu, cháu nhớ lời ông nội nói chưa?”

Ngụy Châu Châu cất giọng giòn tan đáp: “Cháu nhớ rồi! Nhưng các anh chị nhà họ Đồng chính là người tốt!”

Nói xong cô bé buông đũa xuống, rời khỏi bàn ăn đi đọc truyện tranh của mình.

Ngụy Chí Quốc mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thẩm Uyển Dung thấy dáng vẻ ấy của bạn già, thì nhoẻn miệng cười: “Mấy đứa trẻ kia đúng là rất xinh đẹp, đặc biệt là chị cả, dáng vẻ còn xinh đẹp hơn cả đóa phù dung, nhưng mà tôi luôn có cảm giác vẻ ngoài của con bé rất quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.”

Ngụy Chí Quốc: “Không cần sốt ruột, có đôi khi càng muốn nghĩ lại càng không nghĩ ra được, đến lúc nào đó nói không chừng đột nhiên lại nghĩ ra.”

Nói xong ông đưa mặt lại gần, thơm một cái vào má Thẩm Uyển Dung.

Khuôn mặt Thẩm Uyển Dung lập tức đỏ như tôm luộc, tay đẩy ông ra, hờn dỗi: “Ông tìm đường chết hả? Nếu như bị Châu Châu nhìn thấy, ông không xấu hổ sao?”

Ngụy Chí Quốc cười lộ ra cả hàm răng trắng: “Châu Châu sẽ không nhìn thấy đâu.”

Thẩm Uyển Dung tức giận lườm ông một cái.

**

Sau khi Ôn Như Quy đi khỏi, mấy chị em Đồng Tuyết Lục không tiếp tục dọn dẹp nữa, từng người thay phiên nhau đi tắm, sau đó lên giường ngủ sớm.

Trước đó Đồng Gia Tín còn rất hưng phấn khi biết mình có phòng riêng, nhưng khi thật sự sắp đi ngủ, cậu ta lại sợ hãi, ăn vạ bên phòng Đồng Gia Minh không chịu ra ngoài.

Cuối cùng hai anh em vẫn ngủ chung một phòng.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, bầu trời vẫn trong xanh không một gợn mây.

Đồng Tuyết Lục còn một ngày nghỉ nữa, cô cũng không dự định vội vã đi làm.

Trong nhà còn rất nhiều đồ đạc cần sắp xếp lại, cô dự định hôm nay ở nhà làm cho xong.

Cơm sáng là do Đồng Gia Minh nấu, cháo trắng ăn với dưa chua.

Sau khi Đồng Tuyết Lục dậy, cô chiên thêm cho mỗi người một quả trứng.

Nhìn thấy trứng chiên, lông mày đang nhăn lại của Đồng Gia Tín mới giãn ra.

Vừa ăn sáng xong, mọi người đã nghe thấy tiếng đập cửa...

“Chị Đồng, anh Gia Minh, em Miên Miên, em đến chơi với mọi người!”