Chương 123: Ly trà xanh thứ một trăm hai mươi ba

Bởi vì bản thân có nhược điểm trên tay Ôn Như Quy, nên Phác Kiến Nghĩa không dám truy vấn nữa, anh ta lấy xe của đơn vị ra đưa Ôn Như Quy đến bến xe Hưng Nghĩa.

Sau khi nói lời cảm ơn anh ta, Ôn Như Quy lập tức xách túi lên chạy lấy người, nửa câu khách sáo mời anh ta ăn bánh táo đỏ cũng không có.

Phác Kiến Nghĩa nhìn theo bóng dáng nghênh ngang đi khỏi của anh, đầu lưỡi chống má, lộ ra vẻ mặt đau răng.

Đồng nghiệp đến bến xe đón Ông Như Quy là Chu Diễm.

Vừa lên xe, anh đã phải đối mặt với ánh mắt tìm tòi của anh ta.

Ôn Như Quy giả ngu: “Cảm ơn cậu đã đến đây đón tôi.”

Chu Diễm “Chậc” một tiếng: “Như Quy, mấy ngày nay cậu có chuyện gì thế hà? Sao lại xin nghỉ nhiều ngày cùng một lúc như vậy? Không phải lại về nhà đi xem mắt chứ?”

Ôn Như Quy mím môi: “Không phải.”

Hiển nhiên Chu Diễm không tin lời này: “Nhìn dáng vẻ này của cậu, chắc chắn lại không nhìn trúng con gái nhà người ta rồi! Nghe lời tôi đi, đừng kén chọn nữa, dù sao cậu cũng không nhớ được mặt đối phương, là ai chẳng giống nhau?”

Ôn Như Quy thờ ơ nói: “Đương nhiên là không giống nhau rồi.”

Nếu ngay cả mặt đối phương cũng không nhớ được, sao có thể cùng đối phương tìm hiểu sâu hơn?

Hơn nữa, hôn nhân không nên chỉ vì nối dõi tông đường, mà phải là sự đồng điệu giữa hai linh hồn.

Đương nhiên những lời này anh không có ý định nói với đối phương.

Hiển nhiên Chu Diễm cũng không dự định tiếp tục đề tài này.

Anh ta hít hít cái mũi giống như chó ngửi mùi, hỏi: “Cậu mang món gì ngon từ nhà đến đây thế?”

Bàn tay đang cầm bánh táo đỏ của Ôn Như Quy cứng lại: “Bánh táo đỏ.”

“A, bảo sao tôi lại ngửi thấy mùi táo đỏ thơm thế!” Chu Diễm nhếch miệng nở nụ cười: “Đúng lúc đêm nay tôi chưa ăn no, cậu mau lấy cho tôi một miếng đi.”

Tay đang cầm túi bánh của Ôn Như Quy nắm chặt hơn vài phần, từ chối: “Không được!”

Không, không được???

Chu Diễm khiếp sợ đến mức không khép nổi miệng: “Như Quy, cậu trở nên nhỏ mọn thế này từ bao giờ vậy? Chỉ một miếng bánh táo đỏ thôi mà, nửa đêm tôi lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây đón cậu, vậy mà một miếng bánh ngọt cậu cũng không nỡ cho tôi ăn, lời này giống tiếng người sao?”

Ôn Như Quy: “Mai tôi mời cậu đến nhà ăn ăn cơm.”

“Ai muốn đi nhà ăn ăn?”

Có ăn một miếng bánh táo đỏ hay không thật ra không sao cả, chỉ là thái độ này của Ôn Như Quy thật sự quá quỷ dị.

Chu Diễm quay đầu nhìn anh vài lượt: “Tôi bảo này Như Quy, làm người không thể không có lương tâm như vậy, nhìn số bánh táo đỏ trong tay cậu không ít đâu, cho tôi một miếng thì mất một miếng thịt của cậu à?”

Ôn Như Quy lại từ chối lần nữa: “Nếu cậu không muốn đến nhà ăn ăn, thì tôi mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh.”

“…”

Chu Diễm lập tức buồn bực.

Anh ta và Ôn Như Quy quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, đối phương luôn luôn rất hào phóng, đồ ăn ngon mang từ trong nhà đến đều chia sẻ cho đồng nghiệp trong căn cứ, sao lần này lại hóa thành cuồng ma hộ thực như vậy?

Anh ta cảm thấy vấn đề là ở bánh táo đỏ kia.

Chỉ là cho đến khi trở lại căn cứ, anh ta vẫn không thế lấy được một miếng bánh táo đỏ nào từ trong tay Ôn Như Quy.

Rất khó hiểu.

**

Khu tập thể tổng cục hậu cần.

Tối hôm đó khi ăn cơm, mẹ Đồng nói với người nhà họ Đồng về biến hóa của Đồng Chân Chân, người nhà họ Đồng đều mang vẻ mặt không thể tin nổi.

Thái Xuân Lan gắp một miếng thịt mỡ bỏ vào miệng, nói: “Mẹ, mẹ nói thật hay đùa vậy? Sao con cảm thấy nghe không đáng tin lắm nhỉ?”

Trước khi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường, bọn họ đều đến ngục giam thăm hỏi cô ta.

Dáng vẻ điện dại lúc cô ta nguyền rủa người nhà họ Đồng xuống địa ngục vẫn còn hiện rõ trước mắt mọi người, cho nên hiện tại khi nghe mẹ Đồng nói thế, không ai dám tin.

Mẹ Đồng nhìn con dâu thứ hai một cái: “Lời này tôi còn có thể biên ra để lừa cô sao? Trước đây chỉ là Chân Chân tạm thời nghĩ không thông suốt cho nên mới như vậy mà thôi, sau này tôi cấm cô không được ra ngoài nói lung tung.

Con dâu hai nhà bà vẫn luôn lắm miệng, trước kia khi Đồng Tuyết Lục còn ở đây, cô ta thường xuyên ra ngoài nói xấu Đồng Tuyết Lục với mọi người, sau đó khi Đồng Chân Chân xảy ra chuyện, cô ta lại chuyển sang nói xấu Đồng Chân Chân.

Cô ta cũng không nghĩ thử xem, cô ta nói xấu người nhà khắp nơi khắp chốn như vậy, người khác sẽ nghĩ cô ta thế nào? Đúng là đã ngu còn bảo thủ!

Thái Xuân Lan không ngờ đột nhiên mẹ chồng lại làm khó dễ mình, khuôn mặt như cái bánh nướng của cô ta đỏ bừng lên: “Con không nói lung tung mà.”

Mẹ Đồng không để ý đến cô ta nữa, quay sang dặn dò hai người con trai và con dâu cả: “Nếu Chân Chân đã biết sai rồi, sau này các con cũng không được nắm mãi việc này không bỏ, biết chưa?”