Chương 122: Ly trà xanh thứ một trăm hai mươi hai

Nghe được tin tức Tiểu Ngũ bị giết, ông Ôn tức giận đến mức thiếu chút nữa bệnh tim bùng phát: “Thằng nhãi ranh kia, rốt cuộc nó muốn làm gì hả?!”

Vấn đề này, Tông thúc cũng rất khó hiểu.

Trước đây rõ ràng đã nói chỉ xin nghỉ một ngày, sau đó đột nhiên lại không đi nữa, hỏi anh có phải đã sảu ra chuyện gì không, anh chỉ nói chuyện ở căn cứ là bí mật quốc gia không thể nói ra ngoài.

Hai ngày sau đó anh luôn đi sớm về trễ, xuất quỷ nhập thần giống thần long thấy đầu không thấy đuôi, bọn họ không dám hỏi cũng không dám nói gì.

Ai ngờ vậy mà anh còn giết TIểu Ngũ, còn Tiểu Lục không biết đã bị đưa đi đâu rồi, chuyện này đúng là quá đáng mà.

Nhưng chú Tông lại không thể nói ra những lời này: “Xin tư lệnh bớt giận, Như Quy làm như vậy chắc chắn là có lý do của cậu ấy, nói không chừng là yêu cầu của căn cứ.”

Ông Ôn tức giận đến mức bộ râu run lên: “Yêu cầu của căn cứ chó má gì! Nó là nhân viên khoa học nghiên cứu về vật lý, chứ đâu phải thú y.”

Dù là thú y đi chăng nữa, cũng không thể không hỏi một tiếng đã giết Tiểu Ngũ của ông nhe thế.

Quan trọng nhất là một miếng thịt ông cũng không được ăn.

Rất là quá đáng!

Chú Tông không biết nên an ủi ông ấy thế nào mới tốt: “Đợi đến tối khi Như Quy về, tôi sẽ cẩn thận hỏi lại cậu ấy.”

Ông Ôn đã nghĩ kỹ rồi, nếu như đến lúc đó Ôn Như Quy không thể cho ông một cậu trả lời thuyết phục, ông sẽ đánh cho anh một trận.

Ai ngờ anh lại không! Quay!! Về!!!

Khi nhận được điện thoại, ông Ôn tức giận đến mức thiếu chút nữa nuốt chửng cả cái điện thoại: “Thằng nhãi ranh kia, bây giờ cháu lập tức về nhà cho ông!”

Ôn Như Quy: “Ông nội, đêm nay cháu phải về căn cứ rồi, không có thời gian về nhà.”

Ông Ôn nổi trận lôi đình: “Vậy cháu giải thích rõ ràng cho ông, chuyện Tiểu Ngũ với Tiểu Lục rốt cuộc là thế nào?”

Ôn Như Quy trầm mặc một lát: “Ông nội, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục không về nữa đâu, sau này cháu sẽ mua đền ông hai con gà con khác.”

Ông Ôn đập mạnh chiếc gậy chống trong tay xuống đất: “Đây là chuyện hai con gà sao?Đó là Tiểu Ngũ và Tiểu Lục! Là hai con gà mái ông tự tay nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, yêu thương chúng nó giống như con đẻ của mình vậy.”

Phía bên kia điện thoại lại trầm mặc.

Một lúc lâu sau, giọng nói bình thản của Ôn Như Quy mới truyền đến: “Ông nội, trước đây khi nuôi Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, ông cũng nói ông coi chúng nó như con mình, sau đó không phải chúng nó đều bị ông hầm canh hoặc cho vào kho hay sao?”

“…”

Ông Ôn nghẹn lời, như bị thứ gì đó chặn ở cổ: “Sao có thể giống nhau được? Đám Tiểu Nhất là do Tiểu Tông nuôi lớn, chúng nó là con của Tiểu Tông, Tiểu Ngũ Tiểu Lục mới là do ông nuôi lớn!”

Chú Tông: “…”

Chẳng lẽ “Con cái” do mình nuôi lớn thì có thể tùy tiện ăn sao?

Ôn Như Quy: “Ông nội, gà cháu tặng cho đồng chí Đồng rồi, hôm nay nahf cô ấy chuyển nhà, sau này cháu sẽ đền cho ông hai con gà khác.”

Nghe thấy lời này, ông Ôn lập tức không để bụng chuyện Tiểu Ngũ Tiểu Lục nữa: “Đồng chí Đồng mà cháu nói, là cô bé cỏ non kia sao?”

“Vâng.”

Ngay sau đó giọng ông Ôn lại càng tức giận hơn: “Vậy vì sao cháu không nói trước với ông một tiếng?”

Món cá hầm cải chua hôm trước tươi ngon mỹ vị như vậy, Tiểu Ngũ kia cho dù hầm canh hay kho tàu, chắc chắn đều ăn rất ngon.

Chính vì vậy cháu mới phải giấu ông đó!

Trong lòng Ôn Như Quy âm thầm đáp lại.

Cuối cùng ông Ôn cũng không giải quyết được gì cả.

Vài ngày sau đó sắc mặt ông Ôn đều không tốt.

Người không biết còn tưởng rằng ông đang đau lòng vì Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, chỉ có chú Tông biết, ông đang tức giận là vì không được ăn Tiểu Ngũ do cô gái cỏ non kia làm.

Cúp điện thoại, Ôn Như Quy quay người lại lập tức đối mặt với ánh mắt còn sáng hơn bóng điện của Phác Kiến Nghĩa.

Phác Kiến Nghĩa: “Ôn Như Quy, cậu thật sự rất lạ!”

Ôn Như Quy cầm túi bánh táo đỏ lên: “Thời gian không còn sớm nữa, cậu đưa tôi đến bến xe hưng nghĩa đi, tới đó rồi đồng nghiệp sẽ qua đón tôi.”

Giờ này đã không còn xe về căn cứ rồi, cho nên anh mới qua đồn công an tìm Phác Kiến Nghĩa, bảo anh ta đưa mình một đoạn.

Một tay Phác Kiến Nghĩa khoác trên vai anh, cười ti bỉ, nói: “Đưa cậu một đoạn đường , không phải là không thể, nhưng cậu phải nói cho tôi biết chuyện giữa cậu và đồng chí Đồng.”

Mặt Ôn Như Quy không chút biểu cảm, đẩy tay anh ta ra: “Chuyện vay tiền…”

Phác Kiến Nghĩa tức giận dậm chân: “Được được được, tôi không hỏi nữa được rồi chứ?”

Thằng ranh này đúng là càng lúc càng tinh, trước kia cậu ta đâu như vậy?

Đột nhiên trong đầu Phác Kiến Nghĩa hiện lên hình ảnh ngày đó Đồng Tuyết Lục lừa mình, trong lòng sợ hãi.

Chẳng lẽ Ôn Như Quy biến thành như vậy, là do gần mực thì đen?