Chương 121: Ly trà xanh thứ một trăm hai mươi mốt

Lúc này ở trong phòng khách, Ôn Như Quy và Đồng Miên Miên đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Thấy hai người bước vào, Ôn Như Quy không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh thật sự không biết nên ở chung với cô gái nhỏ này thế nào, đặc biệt còn là cô bé mềm mại đáng yêu như vậy nữa.

Sau khi nấu xong món gà hầm hạt dẻ, Đồng Tuyết Lục lại nhanh chóng nấu thêm một đĩa cải trắng xào tỏi, và một bát canh cà chua trứng.

Nấu ăn xong, cô còn quyết định làm thêm một phần bánh táo đỏ, để lát nữa cho Ôn Như Quy mang về.

Cô rửa sạch táo đỏ, bỏ hạt, cho vào trong nồi hấp mềm, bỏ thêm đường trắng vào đảo đều thành bột mịn, cho bột nở và bột mì vào quấy đều, vừa quấy vừa rót nước ấm vào, cho đến khi bột mì nhão như hồ dán mới thôi.

Cô đổ chỗ bột đó vào nồi hấp, sau đó ra sân rửa mặt, rồi mới vào phòng khách ăn cơm.

Trong phòng khách hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đã sắp xong bát đùa rồi, chỉ còn chờ Đồng Tuyết Lục đến nữa thôi.

Bụng Đồng Gia Tín đã biểu tình từ lâu rồi, cậu ta duỗi dài cổ nìn ra ngoài cửa, nước miếng trong miệng sắp chảy cả ra ngoài.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục bước vào, hai mắt cậu ta lập tức sáng như đèn pha.

Ôn Như Quy thấy mặt cô đỏ hồng vì nóng, đột nhiên trong lòng có chút hối hận vì quyết định ở lại ăn cơm của mình.

Nếu như anh không ở lại, cô cũng không cần phải nấu nhiều món ăn như vậy.

Ngược lại, Đồng Tuyết Lục không hề cảm thấy vất vả, cô rất hưởng thụ quá trình nấu ăn, cũng rất thích nhìn thấy người khác thưởng thức món ngon do chính tay mình nấu.

Thấy mọi người đều nhìn mình, đôi môi đỏ của cô khẽ cong lên, cười nói: “Đều nhìn tôi làm gì? Ăn cơm đi.”

Đồng Gia Tín hoan hô một tiếng: “Tốt quá, ăn cơm thôi!”

Ôn Như Quy nhìn món gà hầm hạt dẻ, rất muốn gắp cho Đồng Tuyết Lục một miếng, nhưng trên bàn ăn còn nhiều người như vậy...

Anh nghĩ một lát, cuối cùng lại quyết định không làm thế nữa.

Đồng Tuyết Lục gắp một miếng hạt dẻ bỏ vào miệng, hương vị mềm mại rất ngon miệng.

“Đồng chí Ôn, anh đừng khách sáo nhé, ăn nhiều thịt gà một chút, hạt dẻ này cũng rất ngon.”

“Được.”

Ôn Như Quy gắp một miếng thịt gà lên, cắn một ngụm.

Thịt gà non mềm trơn trượt, mùi hương nồng đậm lập tức tràn đầy khoang miệng, thơm đến mức khiến người ta muốn ngừng cũng không ngừng được.

Đồng Gia Tín vĩnh viễn là fans trung thành nhất của mỹ thực, cậu ta rưới nước thịt gà lên trên bát cơm, ăn một miếng cơm một miếng thịt, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.

“Ăn ngon quá! Trước đây em cảm thấy thịt kho tàu là món ngon nhất mà mình từng ăn, bây giờ em lại cảm thấy gà hầm hạt dẻ còn ngon hơn thịt kho tàu rất nhiều!”

“Nếu như ngày nào cũng được ăn ngon như vậy thì tốt quá!”

Không có ai để ý đến cậu ta, bởi vì mọi người đều đang cúi đầu ăn cơm.

Tuy rằng Ôn Như Quy không nói ra lời, nhưng mà anh rất tán thành lời này của Đồng Gia Tín.

Gà hầm hạt dẻ đúng là quá thơm ngon, cải trắng xảo tỏi cũng giòn giòn ngon miệng, canh cà chua trứng cũng rất mỹ vị.

Đột nhiên anh lại không hối hận vì đã ở lại nữa.

Nhưng mà nhớ tới món cá hầm cải chua lần trước mình không được ăn miếng nào, oán niệm trong lòng anh lại nhiều thêm một phần.

Nửa tiếng sau, thức ăn trên bàn đã bị mọi người tiêu diệt sạch sẽ.

Đồng Gia Tín dựa lưng vào ghế vuốt bụng, cảm thấy cuộc sống như vậy mới là cuộc sống của con người chứ.

Khoảng thời gian khi đám người ở quê lên trên này, mỗi ngày bọn họ đều phải ăn cháo khoai lang với dưa muối, đó đâu phải là cuộc sống của con người?

Sau khi ăn cơm xong, bánh táo đỏ cũng chín.

Chờ khi bánh nguội, Đồng Tuyết Lục cắt bánh ra thành từng miếng, gói cẩn thận đưa cho Ôn Như Quy đang chuẩn bị ra về: “Đây là bánh táo đỏ, là quà cảm ơn anh, hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!”

Nếu không phải được anh giúp đỡ, cô thật sự không có cách nào thuê được căn phòng tốt như thế này.

Nếu không có anh dọn dẹp sửa chữa lại phòng ở trước, cô cũng không có cách nào bớt lo như bây giờ.

Nếu không có anh mượn xe giúp cô chuyển nhà, cô không biết mình phải lăn đi lộn lại bao nhiêu lần mới xong nữa.

Nếu không có thịt gà và gà mái anh mang đến, ngay cả một bữa cơm khách cô cũng không nấu được.

Ân tình cô nợ anh thật sự quá nhiều, sau này phải chậm rãi trả lại.

Ôn Như Quy không ngờ vừa rồi ở trong phòng bếp cô còn làm cả bánh táo đỏ.

Sau vài lần ở chung, anh cũng biết Đồng Tuyết Lục không phải người dễ thẹn thùng như các cô gái khác.

Anh nhận lấy bánh táo đỏ, khóe môi khẽ cong lên: “Cảm ơn cô đã chiêu đãi, thức ăn rất ngon.”

Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời, thúc giục: “Anh mau về đi, không lát nữa về muộn lại không có xe.”

“Ừ.”

Đúng là đến lúc phải đi rồi.

Anh xin trung tâm nghiên cứu khoa học cho nghỉ ba ngày, tối nay dù đi cả đêm cũng phải quay về, nếu không nói không chừng ngày mai viện trưởng sẽ tự mình đến đây bắt người.

Tiễn Ôn Như Quy ra đến cửa, Đồng Tuyết Lục vẫy tay với anh: “Sau này nếu muốn đến đây ăn cơm thì cứ việc tới nhé, tôi sẽ nấu cho anh.”

Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu lên trên mặt cô, nhuộm đỏ cả khuôn mặt giống như thoa phấn vậy.

Nhìn khuôn mặt như hoa của cô, trái tim Ôn Như Quy run lên: “Được.”

Nói xong lời này, anh cưỡng ép bản thân phải quay đầu rời đi.

Nhìn bóng dáng anh biến mất ở đầu ngõ, lúc này Đồng Tuyết Lục mới vào nhà, đóng cửa lại.

**

Trong niên đại vật chất thiếu thốn này, mọi người đều nghĩ cách tự cung tự cấp, ngay cả quân khu đại viện cũng không ngoại lệ.

Trong quân khu đại viện có nơi dành riêng cho mọi người trồng rau và nuôi gà, tất nhiên là không thể nuôi nhiều, nhưng mỗi nhà nuôi một hai con vẫn được.

Nhà họ Ôn cũng nuôi hai con gà mái, hai con gà mái kia là do ông Ôn tự tay nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn.

Ông Ôn còn đặt tên cho chúng, là tiểu Ngũ và Tiểu Lục.

Mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều xong, ông Ôn rất hay đi dạo đến chỗ nuôi gà để thăm chúng nó.

Nhưng hôm nay, khi chạng vạng ông dạo quay nơi nuôi gà, lại phát hiện ra Tiểu Ngũ và Tiểu Lục đã mất tích.

Ôn Ôn rất sốt ruột, hỏi: “Tiểu Tông, Tiểu Ngũ với Tiểu Lục đâu rồi? Sao tôi không thấy chúng nó đâu?”

Chú Tông tìm khắp xung quanh, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Ngũ và Tiểu Lục, ngay cả trứng gà cũng không thấy.

Chú Tông nóng nảy: “Tư lệnh, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục không có trong ổ gà, trong chuồng gà của mấy nhà khác cũng không có!”

“Vậy cậu còn thất thần ra đó làm gì? Mau chạy đi hỏi Tiểu Vương đi!”

“Vâng, tư lệnh!”

Hai chân chú Tông chạy nhanh như gió, lao thẳng đến ký túc xá tìm anh lính cần vụ Tiểu Vương.

Tiểu Vương là người phụ trách nơi nuôi gà, hàng ngày phụ trách công việc quét dọn vệ sinh và đăng ký ra vào.

Khi chú Tông đến ký túc xá, Tiểu Vương đang ngồi ăn cơm.

Nghe thấy câu hỏi của chú Tông, hai mắt anh ta trợn tròn, nói: “Chú Tông, chú không biết sao? Như Quy nói tư lệnh muốn mổ gà hầm canh, cho nên cháu mới mổ một con gà cho cậu ấy, cậu ấy không mang gà về sao?”

Chú Tông khiếp sợ: “Cậu ấy giết mấy con gà? Vì sao cậu ấy lại muốn giết gà?”

Nhìn dáng vẻ này của chú Tông, Tiểu Vương lập tức cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp: “Cậu ấy bảo cháu giết Tiểu Ngũ, Tiểu Lục thì bị cậu ấy mang đi, còn mang đi đâu cháu cũng không biết.”

Sắc mặt chú Tông tái nhợt.

Hai tay chú Tông run rẩy.

Chú Tông cứng họng hạn hán lời.

Tiểu Ngũ đã chết, Tiểu Lục mất tích.

Ra khỏi ký túc xá, chú Tông chạy như điên: “Tư lệnh, xảy ra chuyện lớn rồi.”