Sau khi hai bà cháu Thẩm Uyển Dung và Ngụy Châu Châu đi khỏi, Đồng Tuyết Lục quay về phòng chải đầu, sau đó đến trạm bán đồ ăn mua nguyên liệu.
Trước khi ra ngoài, cô còn bảo Đồng Gia Minh vo gạo cắm cơm, luộc hạt dẻ lên bóc vỏ trước.
Mỗi lần đi mua đồ, Đồng Tuyết Lục đều cảm nhận sâu sắc về vật chất thiếu thốn trong niên đại này.
Hôm nay đi mua đồ không giống lần trước, cô không tìm được cách nịnh nọt, đành phải ngoan ngoãn xếp hàng.
Sau khi xếp hàng gần một tiếng, cô mới mua được một bó cải dầu, hai củ cải trắng và ba quả cà chua.
Thịt đã bán hết từ lâu rồi, trong cung tiêu xã chỉ còn lại trứng gà.
Trải qua chuyện lần trước, bây giờ cô không dám đến chợ đen mua đồ nữa.
Cô xách rổ rau xanh và trứng gà về, trong lòng cảm thán không bột đố gột nên hồ, muốn nấu ăn ngon cũng không có cách nào cả.
Vừa về đến nhà, đứng ngoài cửa cô đã nghe được tiếng hoan hô của Đồng Gia Tín.
“Tốt quá rồi, sau này chúng ta sẽ có trứng gà để ăn! Anh hai, sau này chuyện cho gà ăn cứ giao cho em là được!”
Cho gà ăn?
Trong nhà lấy đâu ra gà?
Đồng Tuyết Lục mang theo nghi vấn gõ cửa: “Miên Miên, chị về rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cửa, Đồng Tuyết Lục cho rằng người mở cửa là Đồng Gia Minh, ai ngờ cửa vừa mở ra, khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Ôn Như Quy đã đập vào mắt cô.
Đồng Tuyết Lục có chút ngẩn ngơ: “Nhanh như vậy anh đã về rồi à?”
Đã về?
Từ trước đến nay Ôn Như Quy chưa bao giờ cảm thấy hai chữ này lại mỹ diệu như thế: “Ừ, tôi trả xe xong lập tức quay lại.”
Vừa nói anh vừa thản nhiên nhận lấy đồ trong tay cô.
Quả nhiên đàn ông đều phải dậy dỗ.
Đối với hành vi chủ động xách đồ của Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục rất vừa lòng.
Sau khi đóng cửa lại, cô vừa đi vào nhà vừa hỏi: “Đúng rồi, ban nãy khi ở bên ngoài tôi nghe thấy Đồng Gia Tín nói cho gà ăn, chuyện này là thế nào?”
Ôn Như Quy khẽ chớp mắt một cái: “Tôi mua hai con gà từ chỗ bạn mịn, để chúc mừng mọi người dọn đến nhà mới.”
Đồng Tuyết Lục nhìn về phía Đồng Gia Tín, thì trông thấy một con gà mái béo mập đang trốn trong góc tường, dáng vẻ sợ sệt.
Đồng Miên Miên thì đang trợn tròn mắt nhìn con gà mái già, dáng vẻ rất kinh ngạc.
Trước đây nhà bọn họ ở trong khu tập thể, không gian không đủ lớn, hơn nữa nuôi gà còn có mùi, nên trong khu tập thể không ai nuôi gà cả, đây là lần đầu tiên Đồng Miên Miên nhìn thấy gà sống.
Đồng Tuyết Lục thu mắt lại: “Cảm ơn anh, lại khiến anh phải tiêu pha rồi, nhưng mà không phải anh nói có hai con sao? Một con khác đâu?”
Ôn Như Quy: “Đã mổ sạch rồi, đang đặt trong phòng bếp.”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: “Đúng là tốt quá rồi, vừa rồi tôi còn lo lắng đêm nay không có gì ngon để chiêu đãi anh. Đợi lát nữa tôi sẽ nấu gà hầm hạt dẻ, cải trắng xào tỏi, thêm món canh cà chua trứng nữa là đủ rồi.”
Nghe thấy thế, Ôn Như Quy không nhịn được khẽ nuốt nước miếng: “Được.”
Sau khi mang đồ đến phòng bếp, Đồng Tuyết Lục gọi Đồng Gia Minh đến giúp đỡ.
Ôn Như Quy tỏ vẻ anh giúp cô cũng đượ, nhưng Đồng Tuyết Lục không đồng ý.
Cô bảo Đồng Miên Miên kéo anh ra phòng khách ngồi.
**
Trong phòng bếp có vài bó củi và một chút rơm rạ, có thể dùng được vài ngày.
Đồng Tuyết Lục bảo Đồng Gia Minh rửa rau và bóc tỏi, còn cô thì bắt đầu xử lý con gà mái già kia.
May mà gà đã mổ sẵn rồi, nếu không cô thật sự không dám tự tay giết gà.
Nhìn qua đã biết con gà mái già này rất ngon rồi, không giống gà thời hiện đại được nuôi bằng thức ăn công nghiệp, con gà này đủ béo, từng thớ thịt cũng đủ độ dai.
Chỉ cần nghĩ đến món thịt gà kho hạt dẻ thôi, cũng khiến cô sắp chảy nước miếng rồi.
Cô chặt bỏ cổ và phao câu gà, sau đó chặt gà thành từng miếng vuông vức, đun nước rửa sạch nồi.
Sau đó cho dầu vào, đợi đến khi dầu nóng thì cho hành, tỏi, gừng, bát giác và các loại gia vị khác vào xào trong lửa lớn, xào đến khi tỏa hương thơm thì cho thịt gà vào, đảo đi đạo lại cho đến khi gà chuyển màu thì cho nước tương, đường phèn, thêm nước vào nấu trong lửa lớn, đợi khi nước sôi thì cho hạt dẻ vào.
Mùi hạt dẻ và mùi thịt gà hòa quện vào nhau tỏa ra mùi hương mê người, khi nước trong nồi cạn, hạt dẻ và thịt gà đều chuyển sang màu đỏ nâu đẹp mắt.
Hương thơm tràn ngập khắp cả nhà.
Đồng Tuyết Lục rắc hành đã thái nhỏ trên thịt gà hầm hạt dẻ, màu xanh của hành lá càng khiến màu đỏ nâu của gà hầm hạt dẻ nổi bật hơn.
Sắc hương vị đều đầy đủ!
Cô đưa món gà hầm hạt dẻ cho Đồng Gia Minh: “Bê lên phòng khách đi, múc ra bát.”
Mùi hương thơm nồng mê người tản ra từ món gà hầm xông thẳng vào mũi Đồng Gia Minh, khiến cậu không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng.
Đồng Gia Tín đang tạo quan hệ tốt với con gà mái già trong sân, ngửi thấy mùi hương lập tức xông tới: “Anh hai, thơm quá! Em có thể nếm một miếng được không?”
Đồng Gia Tín vừa nói vừa nuốt nước miếng, vốn dĩ cậu ta cảm thấy mình không đói bụng lắm, nhưng lúc này ngửi thấy mùi hương mê người ấy, cậu ta lại có cảm giác mình có thể ăn sạch cả hai con trâu.
Đồng Gia Minh từ chối: “Không được!”
Đồng Gia Tín nghe thấy thế thì rên rỉ một tiếng, đi theo sau Đồng Gia Minh ngửi mùi hương bước vào phòng khách.