Thẩm Uyển Dung bế cháu gái bước tới, vẻ mặt bất đắc dĩ, cười nói: “Khiến cháu chê cười rồi, đứa nhỏ này từ bé đã thích những thứ xinh đẹp.”
Có ai không vậy đâu?
Đồng Tuyết Lục là người cực kỳ coi trọng nhan sắc, cười tỏ vẻ thấu hiểu: “Cháu cũng thích người có vẻ ngoài xinh đẹp.”
Ngụy Châu Châu nghe thấy lời này, hai mắt càng sáng hơn: “Quả nhiên suy nghĩ của người đẹp đều giống nhau, giống lời ông nội nói, anh hùng cùng chung ý tưởng.”
Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ tự tin của cô bé làm cho tức cười, đúng là một cô nhóc thú vị.
Trên mặt Thẩm Uyển Dung cũng nở nụ cười, vừa sủng nịnh vừa có chút bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, Đồng Gia Tín chạy ra khỏi phòng, ngay lập tức Ngụy Châu Châu đã nhìn thấy.
Ngụy Châu Châu lập tức giãy giụa muốn đứng xuống: “Bà nội, bà mau buông cháu ra, cháu nhìn thấy một anh rất đẹp trai.”
Nghe thấy lời này, Đồng Gia Tín ngẩn người: Anh đẹp trai? Nói cậu ta sao? Coi như cô bé tinh mắt!
Năm nay Ngụy Châu Châu sáu tuổi, so với bạn bè cùng trang lứa thì lớn hơn một chút, cô bé giãy giụa Thẩm Uyển Dung căn bản không giữ được.
Ngụy Châu Châu nhảy xuống, xông tới trước mặt Đồng Gia Tín, nói liên mồm như pháo trúc: “Chào anh, em tên Ngụy Châu Châu, anh tên gì?”
“Ngụy Châu Châu?” Đồng Gia Tín trợn tròn mắt, sau đó cười ha ha: “May mà cha mẹ em đặt cho em hai chứ Châu, nếu không người ta lại tưởng là Trư, ha ha ha...”
Đồng Tuyết Lục: “……” Thằng nhóc nghịch ngợm này, đúng là một ngày không ăn đòn là lại muốn leo lên nóc nhà lật ngói.
Vừa rồi Thẩm Uyển Dung là người xấu hổ, bây giờ đến phiên Đồng Tuyết Lục: “Ngại quá, em trai cháu không biết ăn nói, lát nữa cháu sẽ dạy cho thằng bé một trận.”
Thẩm Uyển Dung cười xua tay: “Không sao, chuyện của trẻ con thì để bọn trẻ tự giải quyết.”
Ngụy Châu Châu ở trong nhà lại rất rộng lượng: “Anh trai, nể tình anh đẹp, lần này em không giận anh, nhưng mà anh còn chưa nói cho em biết tên anh đâu?”
Đồng Gia Tín hừ một tiếng: “Vì sao anh phải nói tên mình cho nhóc biết? Nhóc còn khó coi như thế nữa!”
Ngụy Châu Châu: “Anh này, nhìn anh đẹp trai như vậy, không ngờ mắt lại không tốt, rõ ràng là em rát xinh đẹp mà.Còn nữa anh không nói tên cho em biết, sau này chúng ta làm bạn thế nào?”
Lỗ mũi Đồng Gia Tín sắp hếch lên trời cao rồi: “Anh không thèm làm bạn với con gái.”
“…”
Đồng Tuyết Lục ở bên ngoài nhìn thấy cảnh ấy, khóe miệng co giật.
Cô không hiểu được với tính cách thối này của Đồng Gia Tín, sao đời trước cậu ta có thể lấy được vợ nhỉ?
Đúng lúc ấy, Đồng gia Minh ra khỏi phòng: “Gia Tín, sao em lại nói chuyện không lễ phép như vậy.”
Tuy rằng Đồng Gia Tín không phục lắm, nhưng thấy dáng mặt nghiêm túc của anh hai, trong lòng cậu ta cũng có chút sợ hãi.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp mở miệng nói câu xin lỗi, Ngụy Châu Châu đã đẩy cậu ta ra, xông tới trước mặt Đồng Gia Minh, cười ngọt ngào hỏi: “Anh trai, em tên Ngụy Châu Châu, anh tên gì?”
Đồng Gia Tín: “…?”
Đồng Gia Minh nói: “Chào em, anh tên Đồng Gia Minh, người kia là em trai anh, tên là Đồng Gia Tín.”
Ngụy Châu Châu cười típ mắt, nói: “Anh trai, anh không chỉ đẹp trai, giọng nói còn dễ nghe, hơn nữa còn đối xử với người khác dịu dàng như vậy, đúng là anh trai tốt.”
Đồng Tuyết Lục thấy nhìn thế là đủ rồi.
Còn nhỏ tuổi đã biết nịnh nọt như vậy, sau này lớn lên còn sợ không theo đuổi được anh trai xinh đẹp sao?
Từ trước đến nay chưa ai nói chuyện thẳng thắn như vậy với Đồng Gia Minh, khuôn mặt tuấn tú của cậu đỏ bừng lên.
Đồng Miên Miên cũng tung tăng chạy ra khỏi phòng, đến góp vui: “Chị gái, chị nói rất đúng, anh hai em là tốt nhất.”
Nhìn thấy Đồng Miên Miên, hai mắt Ngụy Châu Châu lại sáng lên: “Em gái, em cũng quá xinh đẹp, đẹp y như anh hai em vậy.”
Khuôn mặt Miên Miên đỏ hồng lên, vặn vẹo thân mình: “Chị cũng rất xinh đẹp.”
Ngụy Châu Châu gật đầu: “Chị biết, vẻ ngoài của chị rất đẹp, không giống anh trai chị, rất xấu trai, đúng là hâm mộ em quá, có anh trai với chị gái xinh đẹp như vậy!”
Đôi mắt to tròn của Đồng Miên Miên khẽ chớp chớp, nghiêng đầu cất giọng nói non nớt của mình lên, hỏi: “Anh trai chị cũng xấu giống anh ba nhà em sao?”
Đồng Gia Tín: “…??”
Ngụy Châu Châu: “Không, anh trai chị xấu hơn anh ba nhà em nhiều!”
Đồng Miên Miên khiếp sợ há hốc miệng, dáng vẻ ấy giống như đang nói “Còn có người xấu hơn anh ba sao? Vậy thì còn xấu đến mức nào?”
Đồng Gia Tín: “…”
Em gái xát muối vào tim!!!
Cậu ta cảm thấy trái tim mình đã vỡ nát rơi rụng đầy đất rồi!
Nghe mấy đứa trẻ nói chuyện, Đồng Tuyết Lục cười chảy cả nước mắt.
Vì cảm thấy người nhà họ Đồng đều rất xinh đẹp, nên Ngụy Châu Châu không muốn về nhà nữa: “Bà nội, cháu muốn chơi bên này.”
Thẩm Uyển Dung: “Cháu không thấy các anh chị đang bận quét dọn sao? Cháu ở chỗ này sẽ làm phiền người khác đấy, đợi anh chị quén dọn xong, cháu lại qua đây chơi.”
Ngụy Châu Châu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, vậy ngày mai cháu lại qua đây.”