Chương 118: Ly trà xanh thứ một trăm mười tám

Đồng Tuyết Lục có chút sửng sốt, thầm nghĩ không phải Ôn Như Quy quay lại nhanh như vậy chứ?

Cô chỉnh sửa lại quần áo một phen, rồi đi ra mở cửa.

Khi đến cửa, cô còn cẩn thận hỏi trước một tiếng: “Ai thế?”

Thời này trên cửa không có mắt mèo để nhìn ra ngoài, càng không có khóa chống trộm, lỡ như bên ngoài là kẻ xấu, cô mở cửa ra sẽ rất nguy hiểm.

Giọng nói xa lạ của phũ nữ truyền đến từ bên ngoài: “Chào cô, tôi là hàng xóm ở cách vách, nhà chồng tôi họ Ngụy.”

Giọng nói này nghe rất hiền hòa, lúc này Đồng Tuyết Lục mới dám hé cửa nhìn ra ngoài.

Vừa nhìn ra cô đã trông thấy một bác gái khoảng năm mươi tuổi đang đứng ngoài cửa.

Đối phương có làn da trắng nõn, gương mặt đoan chính, trên người mặc một chiếc áo sơ mi “Sợi tổng hợp” màu trắng, bên dưới là chiếc quần dài “Sợi tổng hợp” màu đen, trên quần áo không nhìn thấy một vết nhăn nào.

Đồng Tuyết Lục nhìn người phụ nữ trước mắt, trong đầu xuất hiện ba chữ: Kẻ có tiền.

Tuy rằng ở thập niên 60 “Sợi tổng hợp” đã bắt đầu xuất hiện, nhưng chỉ sản xuất được số lượng nhỏ, đều dùng để xuất khẩu ra bên ngoài, có rất ít hàng hóa tiêu thụ nội địa, gần như chỉ thành phố lớn mới có hàng.

Muốn mua một bộ quần áo sợi tổng hợp, phải xếp hàng vài tiếng đồng hồ, quan trọng nhất là quần áo này còn vô cùng đắt đỏ.

Một chiếc áo sơ mi phải mất khoảng mười lăm tệ, trong khi đó tiền lương của công nhân bình thường mỗi tháng mới chỉ có khàng ba mươi tệ, phần lớn mọi người đều tiếc tiền không nỡ bỏ ra mua quần áo đắt như thế.

Có thể nói sợi tổng hợp ở niên đại này không hề khác LV, Gucci đời sau chút nào, đều tượng trưng cho thân phận.

Người phụ nữ trước mắt có thể mặc nguyên bộ sợi tổng hợp, không phải kẻ có tiền thì là gì?

Khi Đồng Tuyết Lục quan sát người phụ nữ trước mắt, đối phương cũng đang quan sát Đồng Tuyết Lục.

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của bà ấy hiện lên vẻ kinh diễm, ngay sau đó lông mày đã nhíu lại.

Bà cảm thấy người trước mặt có chút quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được đã từng gặp đối phương ở nơi nào.

Trên mặt Thẩm Uyển Dung nở nụ cười hiền hòa, nói: “Nhà chồng tôi họ Ngụy, tôi họ Thẩm, tôi và hai đứa cháu nhà mình ở ngay cách vách.”

Nói xong, bà ấy chỉ về phía căn nhà bên phải, cách nhà của Đồng Tuyết Lục khoảng năm sáu mét.

Đồng Tuyết Lục nhìn theo hướng đối phương chỉ, cười nói: “Chào bác, cháu tên Đồng Tuyết Lục, Đồng trong mùa đông. Hôm nay cháu với em trai em gái mình vừa mới dọn đến đây, bởi vì trong nhà còn chưa dọn dẹp xong xuôi, nên mới chưa đi qua chào hỏi mọi người được.”

Thẩm Uyển Dung hơi giật mình.

Họ Đồng?

Trong số những người bà quen biết, không có ai họ Đồng cả.

Bà để ý đến trong lời cô vừa nói chỉ nhắc đến bản thân và em trai em gái, lại không nhắc đến cha mẹ mình, chẳng lẽ bọn họ không có cha mẹ sao?

Nhưng nếu không cha không mẹ, sao có thể mua được, hoặc là thuê nổi căn nhà này?

Trong lòng Thẩm Uyển Dung có rất nhiều nghi vấn, nhưng vì hai bên còn chưa thân quen nên bà không tiện hỏi nhiều.

“Năm nay nhà chúng tôi cũng mới dọn đến đây, từ trước đến giờ thấy nhà bên này vẫn không có ai ở, bây giờ các cháu tới thì tốt rồi, sau này mọi người cũng có hàng xóm láng giềng.” Nói xong bà ấy đưa hạt dẻ mình mang đến cho cô: “Đây là hạt dẻ người thân tặng cho chúng tôi, rất mềm mại, cháu cầm về ăn nhé.”

Từ trước đến giờ Đồng Tuyết Lục không phải người thích đẩy tới đẩy lui, nếu sau này đã quyết định ở lại đây, giữa hàng xóm với nhau tặng đồ ăn cũng là chuyện bình thường.

Cho nên cô không từ chối, mà mỉm cười nhận lấy: “Vậy cháu không khách sáo nữa, cảm ơn bà Thẩm, hạt dẻ mùa thu là ngon nhất.”

Thẩm Uyển Dung cũng không thích người đẩy tới đẩy lui, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thoải mái hào phóng nhận đồ, ấn tường của bà đối với Đồng Tuyết Lục càng tốt hơn.

Đúng lúc này, một cô nhóc bụ bẫm chạy đến: “Bà nội, bà đi đâu thế? Châu Châu tỉnh lại tìm mãi vẫn không thấy bà!”

Thẩm Uyển Dung nhìn thấy cháu gái mình đến, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Cháu chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã!”

Vừa dứt lời, chân cô gái nhỏ kia loạng choạng, sau đó ngã ngồi trên mặt đất: “Ui da, bà nội, cháu ngã rồi, bà bế cháu một cái đi.”

Đồng Tuyết Lục: “…”

Còn nhỏ tuổi đã diễn kịch tốt như vậy, lớn lên còn thế nào nữa?

Nhưng kỹ thuật diễn này đúng là...

Thẩm Uyển Dung đã quen với cách này rồi nên cũng không trách cứ, bà bước đến bế cháu gái mình lên, nhẹ nhàng mắng yêu: “Mặt đất bẩn như vậy, sao cháu lại nằm xuống như thế? Lát nữa lại phải thay quần áo.”

Ngụy Châu Châu bĩu môi: “Bà nội, là do cháu bị ngã, quần áo bẩn thì phủi sạch là được rồi, bà nội ban nãy bà nói chuyện với ai thế?”

Thẩm Uyển Dung: “Hàng xóm mới đến, ở ngay cách vách, bà nội qua đây chào hỏi.”

“Là chị gái kia sao?” Ngụy Châu Châu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, hai mắt lập tức sáng lên: “Chị ấy xinh quá, bà nội, bà mau bế cháu qua đó đi! Cháu muốn ngắm chị gái xinh đẹp.”