Đợi đến khi lên xe rồi, Đồng Gia Tín lại càng hưng phấn hơn, giống như tiêm máu gà vậy, hết nhìn chỗ này lại sờ chỗ khác, không ngừng nghỉ một giây một phút nào.
Đồng Miên Miên cũng rất tò mò, cô bé mở to mắt, giống cục cưng nhìn đáng yêu không chịu nổi.
Ba anh em nhà họ Đồng ngồi ghế sau, còn Đồng Tuyết Lục thì ngồi ghế phụ.
Bên cạnh có thêm một người, hai mắt Ôn Như Quy lại nhìn chằm chằm về phía trước, không dám nhìn sang Đồng Tuyết Lục: “Vừa rồi tôi đã sửa sang lại chút đồ, muốn sắp xếp cụ thể thế nào thì mọi người tự sắp xếp nhé.”
Nhìn từ góc nghiêng, lông mi anh có vẻ càng dài hơn, vừa dày vừa đen, giống như một cây quạt nhỏ.
Lông mi của đàn ông thôi có cần phải đẹp như vậy không? Đúng là khiến người ta hâm mộ.
Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm vào lông mi anh, miệng nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Ôn, hôm nay đúng là làm phiền anh quá.”
Từ anh chuyển về đồng chí Ôn.
Trong lòng Ôn Như Quy có chút mất mát khó nói nên lời, giọng anh rất nhẹ nhàng: “Đừng khách sáo.”
Đồng Tuyết Lục âm thầm tính toán, lát nữa nên nấu món gì ngon để cảm ơn anh, không biết sau khi thu dọn xong có còn đủ thời gian không.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ.
Đám người Đồng Gia Minh không nhúc nhích.
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại nhìn bọn họ, nói: “Xuống xe đi, đây chính là nhà mới của chúng ta.”
Ba anh em nhìn ra ngoài từ cửa sau xe, miệng há hốc ra đủ để nhét một quả trứng gà.
“Không thể nào, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Cả căn nhà này đều là của chúng ta sao?”
“Đúng vậy, cả căn nhà này chỉ có mình nhà chúng ta ở.”
Đồng Gia Tín trợn trừng mắt, vẻ mặt khoa trương không chịu nổi: “Anh hai, anh mau véo em một cái đi, không phải em đang nằm mơ chứ?”
Đồng Gia Minh lười để ý đến dáng vẻ ngu ngốc này của em trai, cậu mở cửa bước xuống xe.
Sau khi lấy hết đồ đạc ra ngoài, cậu mới bế em gái mình xuống.
Ôn Như Quy mở cổng ra, Đồng Gia Tín xách đồ chạy như bay vào trong nhà, kêu gào ầm ỹ ngoài sân.
“Trời ơi, căn nhà này rộng quá!”
“Má ơi, nhiều phòng quá, em muốn nhìn xem em ở phòng nào!”
Đồng Miên Miên cũng nhấc đôi chân ngắn ngủn lên chạy vào theo Đồng Gia Tín, vừa cười vừa hoan hô.
Cả căn nhà lập tức trở nên náo nhiệt.
Sau khi Đồng Gia Minh vào nhà rồi, Ôn Như Quy mới nói với Đồng Tuyết Lục: “Tôi vào trong giúp mọi người sắp xếp lại đồ đạc nhé.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không cần, anh đem xe đi trả cho người ta trước đi, sau đó quay về đây, đêm nay tôi sẽ nấu vài món ngon để cảm ơn anh.”
Ôn Như Quy muốn nói không cần, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Đồng Tuyết Lục phùng má nói trước: “Không cho anh nói không cần!”
Đôi môi đỏ mọng của cô dẩu lên, lườm anh một cái, ánh mặt trời chiếu lên người cô, vừa hấp dẫn lại vừa lóa mắt.
Ôn Như Quy cảm thấy như có một sợi lông chim đang cào qua lòng mình, vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Nhớ đến món cá không được ăn hôm đó, anh không từ chối nữa: “Được vậy lát nữa tôi lại đến đây.”
**
Sau khi Ôn Như Quy đi khỏi, Đồng Tuyết Lục mới bắt đầu chia phòng.
Đồng Miên Miên còn nhỏ, không thích hợp ở một mình, cho nên cô bé ở cùng với cô trong căn phòng lớn phía đông.
Căn phòng nhỏ phía đông dùng làm phòng học, phía tây có hai căn phòng để hai anh em bọn họ tự mình thảo luận phân chia.
Tuy rằng Đồng Gia Tín rất nghịch ngợm, nhưng vẫn rất tôn trọng anh hai Đồng Gia Minh nhà mình, cậu ta chủ động lựa chọn căn phòng tương đối nhỏ ở phía tây, nhường phòng lớn cho anh mình.
Sau khi chia phòng xong xuôi, Đồng Tuyết Lục bảo bọn họ sắp xếp lại đồ đạc.
Còn cô thì đi dọn dẹp phòng bếp, chuẩn bị sau khi dọn xong sẽ đến Cung tiêu xã mua chút thức ăn về nấu cơm.
Khi bắt tay vào dọn dẹp, trong lòng Đồng Tuyết Lục càng cảm kích Ôn Như Quy hơn.
Về cơ bản phòng trong phòng ngoài đều được dọn dẹp qua rồi, phòng bếp cũng không bẩn, chỉ cần lau sạch các góc thêm lần nữa, là có thể đặt chén bát nồi chạn vào trong rồi.
Nhưng mà sau khi dọn dẹp một phen, cô vẫn mệt đến mức không đứng dậy nổi.
Thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, cô sợ đi muộn đồ ăn ở cung tiêu xã sẽ bị người ta mua hết, liền đứng dậy, vội vàng rửa mặt.
Khi cô đang định quay về phòng chải đầu lại, thì có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.