Chương 131: Ly trà xanh thứ một trăm ba mươi mốt

Tiệm cơm quốc doanh này của bọn họ chỉ cung ứng cơm trưa và cơm chiều, không cung ứng cơm sáng.

Sau khi Lưu Đông Xương mang nguyên liệu nấu ăn và thịt heo quay về, phòng bếp bắt đầu bận rộn công việc.

Đồng Tuyết Lục đã xé rách da mặt với Đàm Tiểu Yến, tất nhiên phải tạo quan hệ tốt với những người còn lại.

Cô chủ động bước đến phòng bếp hỏi một tiếng: “Đầu bếp Mạnh, hai người có cần tôi giúp gì không? Tôi có thể rửa rau.”

Xắt rau và nấu nướng là việc của đầu bếp, không được ông ấy cho phép, những người khác không thể đụng vào.

Đồng Tuyết Lục vừa đến đây, cũng không muốn để những người khác biết chuyện cô nấu ăn rất ngon, nếu để đầu bếp Mạnh biết, chắc chắn sẽ sinh ra địch ý với cô.

Quách Vệ Bình đang định lắc đầu, thì nghe thấy đầu bếp Mạnh nói: “Được rồi, vậy cô rửa rau với Tiểu Quách đi.”

Quách Vệ Bình nghe thấy lời này, miệng lại lần nữa há hốc ra.

Bình thường đầu bếp Mạnh luôn không cho ai khác vào trong phòng bếp, có lần Đàm Tiểu Yến muốn vào xem đầu bếp Mạnh xào rau, đã bị ông ta mắng cho máu chó phun đầu.

Không ngờ ngày đầu tiên người mới đến đây làm việc, không chỉ thu phục được Đàm Tiểu Yến, còn thu phục được cả đầu bếp Mạnh.

Đúng là quá trâu bò.

Quách Vệ Bình nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, ánh mắt tràn đầy kính nể.

Đồng Tuyết Lục:??

Đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh lên thế này là thế nào vậy?

Đàm Tiểu Yến thấy Đồng Tuyết Lục đi vào phòng bếp, vốn dĩ còn tưởng rằng cô sẽ bị mắng chửi đuổi ra ngoài, nhưng không ngờ cô ta chờ mãi chờ nữa, vẫn không có gì xảy ra, bên trong còn có tiếng nói cười truyền đến.

??

Cô ta tò mò không chịu được, giống như có vô số con kiến đang bò trong lòng.

Tuy rằng trước đây đầu bếp Mạnh đã cảnh cáo cô ta, khi ông ấy nấu cơm cô ta không được vào phòng bếp, nhưng lần này vì quá tò mò, nên cô ta đã bước về phía đó...

Một chân cô ta vừa bước vào cửa phòng bếp, ánh mắt hung ác của đầu bếp Mạnh đã giết tới: “Cô vào đây làm gì?”

Tay Đàm Tiểu Yến run lên, nhưng vẫn gân cổ cường ngạnh nói: “Vậy cô ta thì sao, sao cô ta có thể vào trong đó?”

Đầu bếp Mạnh cầm dao phay lên, vẻ mặt hung ác nói: “Ông đây thích!”

Đàm Tiểu Yến: “……” Tức chết cô ta mất thôi!

Sau khi rửa rau xong, Đồng Tuyết Lục chủ động rời khỏi phòng bếp, quay lại phòng ăn mắt to mắt nhỏ trừng nhau với Đàm Tiểu Yến.

Sau khi mua nguyên liệu xong Lưu Đông Xương đã chạy lấy người, nghe nói có thể phải đến tối mới xuất hiện.

Phòng bếp vẫn luôn vang lên tiếng xắt rau “Cạch cạch cạch”, đầu bếp nấu món sủi cảo và thịt kho tàu trước, những món khác thì rửa sạch nguyên liệu để sẵn đó, nếu có ai gọi món thì bỏ vào nồi nấu.

Đến mười một rưỡi, đột nhiên Đàm Tiểu Yến đứng dậy, cầm lấy hộp cơm của mình lên, chạy tới trước cửa sổ.

Thấy cô ta cầm hộp cơm lên, Đồng Tuyết Lục mới biết đã đến giờ ăn rồi, cô cũng nhanh chóng cầm hộp cơm của mình qua đó.

Đầu bếp Mạnh mục một muôi cơm và vài món đồ ăn cho Đàm Tiểu Yến trước, đầu tiên là ba cái sủi cảo, sau đó là múc một muỗng thịt kho tàu, lúc này mới là thời điểm kỹ thuật diễn chân chính bắt đầu lên sản.

Đồng Tuyết Lục trông thấy bàn tay đang cầm muỗng của ông ta đột nhiên run rẩy, giống như bệnh động kinh phát tác, run đến khi trên muỗng chỉ còn lại hai miếng thịt, ông ta mới bỏ vào hộp cơm của Đàm Tiểu Yến.

Đàm Tiểu Yến: “…”

Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng ngỗng kêu.

Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức lệch cả mũi.

Nhưng mà cô ta không đi ngay, cô ta muốn nhìn xem đối phương sẽ múc cho Đồng Tuyết Lục nhiều hay ít.

Đầu bếp Mạnh tiến hành từng bước theo tuần tự như cũ, chỉ là đợi đến khi múc thịt kho tau, đột nhiên tay ông ta không run nữa, một muỗng tràn đầy thịt kho tàu cứ như vậy đổ vào trong hộp cơm của Đồng Tuyết Lục.

“…”

Đàm Tiểu Yến tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đầu bếp Mạnh ông làm như vậy là không công bằng, vì sao thịt của cô ta nhiều như vậy, tôi chỉ có mỗi hai miếng?”

Đầu bếp Mạnh bĩu môi, hừ một tiếng qua lỗ mũi, mắng to: “Ông đây thích thế đấy, không phục cũng phải chịu!”

Đàm Tiểu Yến: “…”

Tới tiệm cơm quốc doanh này ba năm rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ Đàm Tiểu Yến phải nghẹn khuất như hôm nay.

Cô ta cầm hộp cơm hên, khóc tu tu…

Đầu bếp Mạnh: “Muốn khóc thì cút ra ngoài kia mà khóc, đừng chắn hết ánh sáng của ông đây.”

Đàm Tiểu Yến ôm hộp cơm ra ngoài bàn ngồi, vẫn tiếp tục khóc.

Nhìn thấy cảnh ấy, Đồng Tuyết Lục lập tức đưa ra quyết định: Cô muốn đứng về phe đầu bếp mạnh, sau này đi theo đầu bếp Mạnh cơm ngon rượu say...