Chương 114: Ly trà xanh thứ một trăm mười bốn

Mẹ Đồng không ngờ chuyến đi lần này còn có niềm vui ngoài ý muốn như vậy, bà nắm lấy tay Đồng Chân Chân, thái độ vô cùng từ ái, trong lòng ngược lại càng áy náy hơn.

Đồng Chân Chân nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Đồng và anh cả, thì biết ngay mình làm đúng rồi.

Sau đó cô ta mời hai người vào phòng ngồi.

Bài trí trong phòng vô cùng đơn sơ, ngoài giường và một cái bàn thấp bé cũ nát ra, không còn thứ gì khác.

Mẹ Đồng và anh cả nhìn thấy thế, lại tiếp tục đau lòng và áy náy.

Sau khi ngây người ở nông trường một tiếng đồng hồ, mẹ Đồng không thể không ra về.

Trước khi đi, Đồng Chân Chân nắm chặt lấy tay mẹ Đồng tay, lưu luyến không rời: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm về nhà đi, con ở đây rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”

Mẹ Đồng lau nước mắt: “Sao mẹ có thể yên tâm được chứ? Nếu con muốn ăn thứ gì, con cứ nói với người phụ trách nhé, mẹ sẽ nghĩ cách gửi đến đây cho con.”

Đồng Chân Chân ngoan ngoãn hiểu lòng người lắc đầu: “Không cần, cha mẹ giữ lại tự mình ăn đi, nhưng mà thật ra có một chuyện con muốn nhờ mẹ giúp.”

Thấy con gái tri kỷ hiểu chuyện như vậy, trong lòng mẹ Đồng vừa chua xót vừa cảm thấy được an ủi, càng muốn làm chút chuyện vì cô ta hơn.

Bây giờ lại nghe thấy cô ta nói như vậy, bà ta vội vàng hỏi: “Chuyện gì? Con cứ nói đi.”

Đồng Chân Chân nói: “Lần trước trong lúc vô ý con đã thương tổn Miên Miên, trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, hiện giờ con không có cách nào ra ngoài được, mẹ có thể mua chút đồ đến thăm Miên Miên giúp con được không? Còn cả hai người em trai kia của con nữa...”

Mẹ Đồng còn tưởng rằng cô ta muốn nhờ chuyện gì, hóa ra là việc này, nghe xong trong lòng bà càng vui mừng hơn: “Con đó, đứa nhỏ này đúng là trưởng thành hiểu chuyện thật rồi, con yên tâm, sau khi về mẹ nhất định sẽ qua đó thăm bọn họ.”

Đồng Chân Chân nở nụ cười xán lạn: “Cảm ơn mẹ!”

**

Phía bên này, Đồng Tuyết Lục đã ngồi xe buyt về đến khu tập thể, vừa vào nhà cô đã nói với Đồng Gia Minh: “Đã tìm được phòng ở rồi, hôm nay chúng ta sẽ chuyển nhà.”

Người có mặt trong phòng đều sửng sốt.

Đồng Gia Tín là người bộp chộp nhất, cậu ta hỏi ngay: “Chúng ta sẽ dọn đến nơi nào? Vẫn là trong khu tập thể trước đó sao?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không phải, chúng ta không qua bên đó nữa, tôi đã thuê được một căn nhà độc lập rồi, tuy rằng tiền thuê nhà hơi cao, nhưng mà hoàn cảnh rất tốt, mỗi người đều có phòng riêng.”

Hai mắt Đồng Gia Tín trợn tròn, sáng lấp lánh: “Chúng tôi thật sự có thể mỗi người ở một phòng?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, đợi lát nữa sẽ có xe đến đây chuyển nhà giúp chúng ta, bây giờ mọi người phải nhanh chóng dọn dẹp hết đồ đạc đi.”

Đồng Gia Tín vui sướng thét to một tiếng: “Tốt quá rồi, sau này không bao giờ phải ngửi mùi rắm thối của anh cả nữa rồi.”

Đồng Gia Minh thẹn quá hóa giận, quát: “Đồng Gia Tín, em câm miệng cho anh!”

Đồng Gia Tín thấy vẻ mặt hung thần ác sát của anh trai, vội vàng chạy ra cửa nhanh như chớp, nhếch miệng cười nói: “Anh hai, em đâu có nói oan cho anh, mùa đông năm trước anh đánh rắm trong chăn bông, thiếu chút nữa đã khiến em hôn mê bất tỉnh, hương vụ đó đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ rõ!”

Đồng Gia Minh mím môi trừng mắt nhìn cậu ta, khuôn mặt tuấn tú chuyển sang màu gan heo.

“Ha ha ha……”

Đồng Tuyết Lục thật sự không ngờ đại lão tương lai còn có chuyện như vậy, cô cười đau cả bụng.

Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục cười, mặt Đồng Gia Minh càng đỏ hơn hơn.

Đồng Miên Miên nhìn người này, lại nhìn người kia, trong ánh mắt có chút mê mang, trong đầu có vô số dấu chấm hỏi.

“Chị, anh ba, hai người đang cười gì vậy?”

Đồng Gia Tín: “Anh chị đang cười chuyện anh hai đánh rắm.”

Đồng Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên bịt mũi nói: “Anh ba hư, đánh rắm thối cho Miên Miên ngửi!”

Đồng Tuyết Lục: “…”

Miêu tả như vậy thì đúng là có chút ghê tởm.

Có điều thằng nhóc nghịch ngợm Đồng Gia Tín nghe xong lại không cảm thấy gì cả, còn đắc ý lắc mông, khiến người xem hận không thể hung hăng đánh cho cậu ta một trận.

Sau khi huynh đệ tương tàn một phen, nhà họ Đồng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Một tiếng sau, Ôn Như Quy lái xe jeep đến.

Anh mặt quần áo quân đội màu xanh, lái xe jeep xuất hiện trước cửa khu tập thể, lập tức khiến mọi người chú ý.

Cả khu tập thể đều chấn động.

Đám trẻ con trong khu chạy ra ngoài vây quanh xe jeep, cả đám tò mò trợn tròn mắt.

“Ai da, sao lại có một chiếc xe jeep đỗ bên ngoài thế nhỉ? Có chuyện gì sao?”

“Không phải đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?”

“Ai biết được, đúng là khiến lòng người hoang mang rối loạn mà, chúng ta ra ngoài xem thử đi!”

...