Chương 113: Ly trà xanh thứ một trăm mười ba

Trước khi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông trường, bọn họ nhét cho cô ta không ít phiếu gạo và lương khô, cho dù vất vả, đói kém, cũng không nên gầy như vậy chứ.

Cho nên theo bản năng, mẹ Đồng lập tức cho rằng cô ta bị người khác bắt nạt.

Đồng Chân Chân nhào vào trong lòng mẹ Đồng, khóc nức nở không thành tiếng.

Mẹ Đồng thấy cô ta không nói lời nào, thì quay đầu bảo con trai cả đi hỏi người phụ trách nông trường một chút.

Khi thấy anh cả nhà họ Đồng nhấc chân định đi, lúc ấy Đồng Chân Chân mới ngừng khóc, nói: “Anh cả, anh đừng đi, không ai bắt nạt em cả, chỉ là mấy hôm trước em bị ốm một trận, cho nên mới không tốt như vậy thôi.”

Mẹ Đồng đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô ta: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại bị bệnh? Do làm việc quá vất vả sao?”

Đồng Chân Chân cúi đầu, mi mắt rũ xuống, nhìn vào mặt đất, gật đầu: “Vâng.”

Lao động cải tạo ở nông trường tất nhiên là không nhẹ nhàng rồi, có điều không phải do cô ta quá mệt mỏi mới bị bệnh, mà là do cô ta tự mình dầm mưa để sinh bệnh.

Vốn dĩ cô ta định dùng cái cớ bị bệnh này để người nhà họ Đồng vớt cô ta ra ngoài, ai ngờ sau khi sinh bệnh, cô ta lại mơ thấy một giấc mơ dài.

Trong giấc mộng ấy, cô ta nhìn thấy đời trước của mình. Sau khi cô ta chết nhiều năm, mấy anh em Đồng Gia Minh vậy mà lại trở thành đại lão đứng đầu một phương, không chỉ giàu chảy mỡ, còn có rất nhiều người nịnh nọt bọn họ.

Còn cô ta, người chị gái đáng thương bị chồng bạo lực gia đình đã chết, không được bọn họ nhắc đến một lần nào với người ngoài, chứ đừng nói đến chuyện báo thù cho cô ta.

Sau khi tỉnh lại, cô ta vừa khiếp sợ vừa tức giận.

Đời trước cô ta chỉ sống đến hai mươi tuổi, sau khi chết quỷ hồn nói cho cô ta biết, vốn dĩ cô ta là thiên kim tiểu thư được sống trong nhung lụa, nhưng vì ngày bé bị ôm sai, nên cô ta mới trải qua cuộc đời thê thảm như vậy.

Lúc ấy cô ta tức giận không chịu nổi, khóc lóc nói không muốn đầu thai, trong lúc giãy giụa cô ta bị quỷ hồn đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại cô ta đã trọng sinh.

Sau khi trọng sinh, cô ta lập tức chạy đến nhà họ Đồng tìm cha mẹ ruột của mình.

Ban đầu cô ta làm rất tốt, cô ta vừa giả vờ ngoan ngoãn, vừa tỏ ra đáng thương, khiến cho người nhà họ Đồng đều nghiêng về phía cô ta.

Nào ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, rõ ràng trước đây Đồng Tuyết Lục là người mặt dày mày dạn không chịu rời khỏi nhà họ Đồng, vậy mà lại chủ động rời đi, dễ như trở bàn tay đã khiến người nhà họ Đồng thiên vị cô ta, chị dâu cả Trần Nguyệt Linh còn giống như kẻ điên, thường xuyên xỉa xói, nói móc mình.

Sau đó người trong đoàn văn công luôn ghét bỏ nói cô ta không đủ xinh đẹp, dáng người không tốt bằng Đồng Tuyết Lục, khiêu vũ không uyển chuyển nhẹ nhàng bằng cô ta.

Một lần, rồi hai lần... Lần nào cũng đứng trước mặt mọi người nói cô ta như vậy, cô ta có thể chịu nổi sao?

Cô ta hận Đồng Tuyết Lục, hận cô đã cướp đi thân phận của mình, hận cô đã đi rồi vẫn như âm hồn không tan, chỉ cần Đồng Tuyết Lục còn ở Kinh Thị một ngày, cô ta sẽ phải sống dưới bóng ma do Đồng Tuyết Lục để lại.

Cho nên ngày hôm đó cô ta mới không nhịn được ra tay với Đồng Miên Miên, muốn nhà họ Đồng bên kia đuổi Đồng Tuyết Lục đi, ai ngờ con tiện nhân Đồng Tuyết Lục kia lại nhân cơ hội ấy đưa cô ta đến nông trường.

Có điều cô ta cũng không thiệt, sau trận ốm lần này, cô ta đã nhìn thấy trước tương lai.

Sau vài ngày bình tĩnh suy ngẫm, cô ta cảm thấy cách làm trước đây của mình hơi thái quá, cô ta không nên gây sự với người nhà họ Đồng, càng không nên đoạn tuyệt quan hệ với anh em Đồng Gia Minh.

Sau khi nghĩ kỹ lại, cô ta dùng một hộp sữa mạch nha hối lộ người phụ trách nông trường, anh ta mới đồng ý giúp Đồng Chân Chân thông báo cho người nhà họ Đồng, gọi bọn họ đến đây.

Nghe thấy cô ta vất vả đến mức sinh bệnh, mẹ Đồng không nhịn được nước mắt lăn dài trên má: “Là mẹ có lỗi với con, con yên tâm, lần này về nhà mẹ sẽ thương thượng với cha, cha mẹ sẽ nghĩ cách đón con về.”

Vốn dĩ hai người cho rằng khi nghe được những lời này, chắc chắn Đồng Chân Chân sẽ rất vui vẻ, nào ngờ lại nghe thấy cô ta nói: “Mẹ, không cần đâu, con ở đây rất tốt, mẹ và cha không phải lo lắng, không phải chạy vạy vì con đâu.”

Mẹ Đồng và anh cả nhà họ Đồng nghe thấy thế đều há hốc miệng ra, nhìn cô ta giống như gặp phải quỷ vậy.

Biết thấu hiểu lòng người như vậy, còn là Đồng Chân Chân sao?

Bị bọn họ dùng ánh mắt ấy nhìn mình, trong lòng Đồng Chân Chân sinh ra một tia lửa giận, nhưng bên ngoài vẫn khóc nức nở, tỏ vẻ đáng thương: “Mấy tháng qua tiếp thu cải tạo ở nông trường, đã khiến con suy nghĩ cẩn thận, hiểu ra được chuyện trước đó mình làm không tốt đến mức nào.”

“Mẹ, anh cả, trước đây con sai rồi, con không nên vì ghen ghét Đồng Tuyết Lục mà nhắm vào cô ấy, càng không nên trút giận lên người Miên Miên, cho nên hai người đừng vì con mà chạy vạy khắp nơi, cứ để con tiếp tục ở lại nơi này lao động cải tạo, con thật sự không muốn vì mình lại liên lụy đến mọi người trong nhà.”

Mẹ Đồng và anh cả nhà họ Đồng không ngờ Đồng Chân Chân lại thay đổi lớn như vậy.

Mẹ Đồng vô cùng vui mừng, hỏi: “Chân Chân, con không trách mẹ với cha sao?”

Khóe miệng Đồng Chân Chân mím chặt, cười lắc đầu: “Trước đây là do con quá quá tùy hứng, quá không hiểu chuyện, mẹ với cha đưa con đến đây cũng vì muốn tốt cho con, cho nên con không trách hai người.”