Mẹ Đồng ngồi trên xe, tâm trạng rất thấp thỏm: “Con nói xem liệu có phải trong lòng Chân Chân vẫn còn oán hận chúng ta không?”
Con gái là do bà mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, nhưng từ nhỏ lại không được bà nuôi dưỡng, ngoài đau lòng con gái ra, bà còn có chút tiếc nuối.
Lúc đưa ra quyết định này, bà cũng không còn cách nào khác.
Thế cục hiện giờ không ổn định như vậy, chỉ cần vô ý một chút thôi, cả nhà đều xong đời theo.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, bà không thể vì con gái mình không để ý đến những người khác trong nhà.
Nhưng cho dù bọn họ giải thích, khuyên can thế nào, Đồng Chân Chân vẫn không hiểu, cô ta vẫn luôn nguyền rủa bọn họ, dùng những lời nói sắc bén nhất đâm vào trái tim bọn họ, khiến bà ta vô cùng khó chịu.
Sau khi Đồng Chân Chân bị đưa đến nông chường, bà cũng đã từng đến nông trường thăm cô ta, nhưng cô ta lại không muốn gặp bọn họ.
Lần này bà đi một chuyến là vì bên nông trường gọi điện thoại đến, nói Đồng Chân Chân muốn gặp bọn họ.
Sau khi nhận được điện thoại bà rất vui vẻ, nhưng tâm trạng lại có chút thấp thỏm, không biết lần này qua đó Đồng Chân Chân có ồn ào đòi bà phải đưa cô ta về nhà hay không.
Anh cả nhà họ Đồng lắc đầu: “Tính cách của Chân Chân quá cố chấp, chuyện tình năm đó cho dù muốn trách cũng không thể trách em út được, hy vọng lần này con bé có thể suy nghĩ cẩn thận lại.”
Mẹ Đồng nghe thấy thế thì thở dài, sau đó nhắc nhở: “Sau này con đừng gọi Tuyết Lục là em út nữa, nếu như để Chân Chân nghe được, chắc chắn con bé lại không vui.”
Anh cả nhà họ Đồng há miệng, sau đó thở dài: “Được, con biết rồi.”
Hai người không nói chuyện nữa, bầu không khí trong xe càng trở nên nặng nề hơn.
Hai tiếng sau, cuối cùng xe cũng chạy tới nông trường Quang Vinh.
Tuy rằng bọn họ không thể giúp Đồng Chân Chân ra ngoài, nhưng chuyện sắp xếp để cô ta được đưa tới nông trường gần nhà một chút, bọn họ vẫn có thể làm được.
Nông trường Quang Vinh có quy mô trung bình, trong nông trường có khu vực vệ sinh, cung tiêu xã lâm thời... Thứ gì cần có cũng tương đối đầy đủ, công việc ở nông trường cũng không vất vả bằng các nông trường khác.
Người bị bắt đến nơi này lao động cải tạo, hầu như đều là người có chút quan hệ.
Người phụ trách nông trường Quang Vinh là họ hàng thân thích bảy tám đời của nhà họ Đồng, trước khi Đồng Chân Chân bị đưa đến đây, nhà họ Đồng đã nói trước với đối phương một tiếng.
Lần này mẹ Đồng lại mang theo không ít đồ đến, đồ ăn đồ dùng đều có cả, phần lớn là gửi cho Đồng Chân Chân, còn có một phần là mang cho người phụ trách nông trường.
Bà đưa đồ mang đến cho người phụ trách nông trường kiểm tra, nhìn thấy mẹ Đồng mang cho mình bột mì Phú Cường, vẻ mặt người phụ trách tươi như hoa.
Sau khi hàn huyên vài câu, người phụ trách nông trường dẫn bọn họ đến kí túc xá nơi Đồng Chân Chân ở.
Cho dù mọi phương diện ở nông trường Quang Vinh đều đầy đủ hết, nhưng chung quy vẫn không thể so được với trong thành, nhìn thấy hoàn cảnh nơi này, cánh mũi mẹ Đồng cay cay..
Đến trước cửa khu ký túc xá, người phụ trách nông trường chỉ vào gian ký túc thứ tư, nói: “Đồng Chân Chân ở ngay trong đó, hai người vào đi, tôi đi trước đây.
Anh cả nhà họ Đồng vội vàng nói lời cảm tạ với đối phương.
Còn mẹ Đồng thì bước đến gõ cửa: “Chân Chân, con ở bên trong à? Mẹ với anh cả đến đây thăm con.”
Trong lòng mẹ Đồng có chút căng thẳng, lo lắng Đồng Chân Chân sẽ thay đổi ý định bất ngờ, không gặp bọn họ nữa.
Muốn đền nông trường cần phải có thư giới thiệu, nếu như lần này Đồng Chân Chân không gặp bọn họ, lần sau muốn gặp mặt có khả năng phải chờ đến khi cô ta được thả ra.
Đúng lúc ấy, đằng sau cánh cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó cánh cửa lập tức mở ra.
Một bóng người gầy gò xuất hiện trước cửa, nhìn mẹ Đồng kích động kêu lên: “Mẹ!”
Mẹ Đồng nhìn chằm chằm vào đối phương, cả người ngơ ngẩn.
Đây là Đồng Chân Chân con gái của bà sao?
Chẳng qua mới hơn hai tháng không gặp thôi, da dẻ của Đồng Chân Chân đã bị phơi nắng chuyển sang màu đen rồi, sắc mặt vừa vàng vừa tiều tụy, người gầy như cây gậy trúc, hai má hõm sâu vào, giống như chỉ một cơn gió thổi qua là có thể thổi ngã cô ta vậy.
“Mẹ!”
Đồng Chân Chân khóc lóc chạy lại, lao thẳng vào trong lòng ngực mẹ Đồng.
Mẹ Đồng lấy lại tinh thần, bàn tay run rẩy đưa ra ôm chặt lấy cô ta, hốc mắt đỏ lên: “Đứa nhỏ này, sao con lại gầy như vậy? Có phải có người bắt nạt con không?”