Nói xong anh ta không cho Ôn Như Quy có cơ hội mở miệng, ánh mắt dừng trên người Đồng Tuyết Lục sáng lên, nói: “Đây là bạn gái cậu à? Chẳng trách cậu lại đến đây chờ người ta sớm như vậy.”
Nếu anh ta có cô bạn gái xinh đẹp như thế, bắt anh ta dậy sớm đến đây chờ đợi cũng được.
Đồng Tuyết Lục nhướng mày hỏi lại: “Không phải anh nói anh vừa tới không lâu sao?”
Người đưa thư giơ hai ngón tay lên: “Vừa tới không lâu chỗ nào thế? Bạn trai cô ở đây chờ đợi cô hai tiếng đồng hồ rồi.”
“…”
Hai tai Ôn Như Quy lại lần nữa đỏ lên, lộ rõ dưới ánh mặt trời.
Nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của anh, Đồng Tuyết Lục không nhịn được khóe môi khẽ cong lên.
**
Sợ người đưa thư lại nói ra chuyện gì đó không thích hợp, Ôn Như Quy vội vàng dẫn Đồng Tuyết Lục đi xem phòng.
Lần này anh vẫn đạp xe đạp đến đây, chở Đồng Tuyết Lục rong ruổi trên con đường lớn.
Chỉ khoảng nửa tiếng sau, khi xe đạp dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ, Đồng Tuyết Lục lập tức ngơ ngẩn.
Cô nhìn căn nhà nhỏ trước mắt, mày đẹp nhướng lên: “Đây là căn phòng mà anh nói?”
Lông mi Ôn Như Quy khẽ run lên một cái, anh gật đầu: “Ừ , bởi vì nhiều năm không có ai ở nên có chút rách nát, hôm qua tôi với chú Tông đã cùng nhau đến đây quét dọn qua rồi, nơi nên sửa chữa cũng đã sửa chữa xong, cô chỉ cần mang đồ đến là có thể vào ở được rồi.”
Nói xong anh lấy chìa khóa ra mở cửa: “Vào đi, cô nhìn thử xem có thích cách bố cục của căn nhà này không?”
Đồng Tuyết Lục đi vào theo.
Trong nhà rất sạch sẽ, cỏ dại ngoài sân đều đã được dọn sạch sẽ.
Giữa sân có một cây quế, tháng tám hoa quế tỏa hương, một cơn gió khẽ thổi tới, hương thơm nồng đậm thấm vào ruột gan.
Ôn Như Quy đi trước vừa dẫn đường vừa giới thiệu: “Tổng cộng có tất cả bốn phòng, phòng bếp và phòng vệ sinh đều riêng biệt, nhà cô có bốn chị em có thể chia ra mỗi người một phòng, cũng có thể ở chung nhau để lại phòng làm phòng học.”
Thấy Đồng Tuyết Lục không nói tiếng nào, anh quay đầu lại nhìn cô: “Cô cảm thấy căn phòng này thế nào?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vô cùng tốt! Đúng rồi, trước đây căn phòng này không có ai ở, anh không nghĩ tới chuyện bán nó đi sao?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không nghĩ tới.”
Đồng Tuyết Lục nhìn người đàn ông trước mặt.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô bị dung nhan của anh làm kinh diễm, đồng thời cũng cảm nhận được thái độ vừa lễ phép vừa xa cách khi đối đãi với người khác của anh.
Lần thứ hai gặp lại, phát hiện ra anh là một cậu thanh niên ngây ngô đơn giản.
Bây giờ, cô lại cảm thấy anh rất ngốc, ngốc nghếch đến mức đáng yêu.
Căn phòng này chính là căn phòng lần trước cô đi xem cùng với người quản lý bất động sản, rõ ràng anh đang nói dối.
Chắc hẳn hôm trước sau khi hai người tạm biệt nhau, anh đã đi đến chỗ quản lý bất động sản mua lại căn phòng này, nhưng trước đó anh đã nói với cô nhà anh có phòng trống.
Anh muốn đối xử tốt với cô, còn phải tìm nhiều lý do như vậy.
Ngốc nghếch quá!
Ôn Như Quy bị cô nhìn chằm chằm đến mức có chút mất tự nhiên: “Làm sao vậy? Trên mặt tôi dính thứ gì sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, không vạch trần lời nói dối của anh: “Cảm ơn anh, đồng chí Ôn, tôi rất thích căn phòng này!”
Ôn Như Quy: “Không cần khách khí.”
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, chiếc má lúm nho nhỏ xuất hiện bên khóe miệng: “Được rồi, tôi không khách khí nữa, nhưng mà đồng chí Ôn cũng không được khách khí với tôi, sau này nếu có thời gian rảnh anh cứ tới đây, tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn.”
Dưới ánh mặt trời làn da trắng nõn của cô gần như trong xuốt, vừa mềm vừa căng mọng giống như quả vải đã được lột sạch vỏ ngoài.
Nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của cô, trái tim anh đập như sấm.
Nụ cười của cô quá ngọt ngào, giống như nhét một viên kẹo vào miệng người ta vậy.
Viên kẹo hòa tan ra, khiến Ôn Như Quy không nhịn được, khóe miệng cũng cong lên theo.
“Được, tôi cũng không khách khí.”
Ôn Như Quy muốn lấy cô năm tệ tiền thuê nhà mỗi tháng.
Tất nhiên Đồng Tuyết Lục không chịu chiếm món lợi nhỏ này rồi, cuối cùng hai người thống nhất ý kiến tiền thuê nhà mỗi tháng là mười hai tệ.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Đồng Tuyết Lục quyết định sẽ chuyển nhà luôn hôm nay.
Ôn Như Quy ngỏ lời muốn giúp đỡ, anh còn nói mình có thể mượn được chiếc xe jeep.
Nếu được như vậy thì còn gì bằng, tất nhiên Đồng Tuyết Lục sẽ không từ chối.
Vì thế hai người chia ra làm hai đường.
Ôn Như Quy đi mượn xe, sau đó lái xe đến huyện Duyên Khánh chuyển nhà giúp cô.
Còn Đồng Tuyết Lục thì bắt xe buyt về nhà thu dọn đồ đạc trước.
Khi Đồng Tuyết Lục lên xe buyt về huyện Duyên Khánh, thì phía bên kia, mẹ Đồng cũng bước lên ô tô con trai mình lái, đi tới nông trại nơi Đồng Chân Chân đang lao động cải tạo.