Đồng Tuyết Lục bế Đồng Miên Miên lên: “Hôm nay Miên Miên ở nhà có ngoan không?”
“Có, Miên Miên ngoan cực kỳ luôn!” Cô nhóc gật đầu thật mạnh, cất giọng còn hơi sữa của mình lên, nói: “Miên Miên giúp anh hai gấp quần áo!”
“Miên Miên nhà ta giỏi quá!”
Cô nhóc ngẩng đầu vỗ ngực nói: “Miên Miên rất lợi hại, lợi hại giống như chị gái.”
“Em út, em biết nịnh hót như vậy từ khi nào thế? Còn nữa chỗ quần áo kia mà em gọi là gấp sao? Phải gọi là vo quần áo mới đúng!”
Đồng Gia Tín nghe thấy cô bé tự khen mình, cậu ta không nhịn được mở miệng cười nhạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đồng Miên Miên tức giận đỏ bừng lên: “Anh ba là người xấu, Miên Miên không thèm để ý đến anh nữa!”
Đồng Gia Tín làm mặt quỷ với cô bé: “Không để ý thì thôi, quỷ hẹp hòi uống nước mắc…”
Đồng Gia Minh quát: “Gia Tín, em câm miệng lại ngay, không cho em được bắt nạt em út!”
Đôi mắt to ngập nước của Đồng Miên Miên nhìn sang chỗ Đồng Gia Tín: “Anh hai tốt nhất, anh ba mới là quỷ hẹp hòi.”
Đồng Gia Tín lại làm mặt quỷ thêm lần nữa, dáng vẻ không thèm để ý.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được trợn trắng mắt nhìn lên nóc nhày: Muốn đậpc hết thằng nhóc nghịch ngợm này quá.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Đồng Gia Tín lại tiếp tục gây sự.
Cậu ta tuyên bố tối hôm nay sẽ không tắm rửa.
Đồng Tuyết Lục còn lâu mới thèm quản cậu ta, dù sao cũng không ngủ cùng cô, có hôi cũng là Đồng Gia Minh phải hứng chịu.
Trong niên đại này thật ra rất nhiều người không tắm rửa hàng ngày, đối với chuyện Đồng Gia Tín không muốn đi tắm, Đồng Gia Minh cũng không có ý kiến gì nhiều, nhưng cậu yêu cầu Đồng Gia Tín nhất định phải rửa sạch chân rồi mới được lên giường.
Đến khi sắp đi ngủ, Đồng Gia Tín bưng một chậu nước vào phòng rửa chân, cậu ta đứng trong chậu nước, hai chân xoa vào nhau, miệng nói không ngừng: “Miên Miên là quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi thích uống nước rửa chân.”
“Anh ba thối, Miên Miên không để ý tới anh nữa!”
Đồng Miên Miên ngồi quay mặt vào tường, cái miệng nhỏ tức giận dẩu lên.
Đồng Gia Tín nghe thấy thế, mông càng ngoáy hăng hái hơn: “Miên Miên là quỷ hẹp hòi…… A a a……”
“Rầm!”
Đột nhiên cậu ta bị trượt chân, cả người ngã về phía sau, đập mạnh xuống nền đất.
Đầu cậu ta đập vào bồn rửa chân, khiến chậu nước bị lật, toàn bộ nước rửa chân trong chậu đều dội lên mặt cậu ta.
“Ha ha ha……”
Nhìn thấy Đồng Gia Tín uống không ít nước rửa chân của mình, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đứa trẻ nghịch ngợm, đáng đời!
Khóe miệng Đồng Gia Minh cũng cong lên, bước đến đỡ Đồng Gia Tín dậy.
Đồng Gia Tín bị ngã, đầu đập xuống đất sưng lên, đau chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là quá mất mặt.
Cậu ta thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục cười vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, tức giận phùng miệng như con cá nóc.
**
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục dẫn hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đi làm thủ tục chuyển trường.
Hiện giờ không cần phải có phòng ở, phải đối chiếu hộ khẩu mới được nhập học, thủ tục chuyển trường rất đơn giản.
Cô cầm theo chứng minh nhân dân và thư giới thiệu của trường học trong huyện Duyên Khánh, dẫn theo hai người đến trường học ở thành nam.
Tuy rằng thủ tục không khó, nhưng chờ xe ngồi xe, chờ lãnh đạo ký tên, vô số công việc lặt vặt cũng mất cả mọt ngày.
Bởi vì vẫn chưa chuyển nhà qua bên này, nên cô xin trường học cho hai người bọn họ nghỉ thêm vài buổi, đợi mấy ngày nữa sau khi dàn xếp ổn thỏa, sẽ qua bên này học tập.
Sau khi làm xong thủ tục chuyển trường, ngày hôm sau cô lại một mình khoác ba lô quân đội, bắt xe buyt vào nội thành.
Đợi đến khi cô đến trước cửa bưu điện, Ôn Như Quy đã chờ cô ở đó rồi.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng óng chiếu lên trên chiếc áo sơ mi trắng của anh, nhìn cả người anh giống như hòa vào trong ánh nắng, một cơn gió khẽ thổi tới, khiến vài sợi tóc giữa trán anh nhẹ nhàng tung bay, tỏa sáng rực rỡ.
Người đàn ông này đẹp trai quá!
Đồng Tuyết Lục đứng cách anh một mét, ánh mắt đầy tán thưởng.
Dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Ôn Như Quy quay đầu lại theo bản năng.
Ánh mắt anh lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong trẻo mang theo ý cười của Đồng Tuyết Lục.
Ánh mắt dịch xuống, rơi trên chiếc nốt ruồi son kia, dưới ánh nắng mặt trời nó càng tươi đẹp, càng quyến rũ hơn.
Khóe miệng anh khẽ há ra, hai mắt sáng như sao: “Chào cô, đồng chí Đồng.”
“Chào anh, đồng chí Ôn, ngại quá, để anh phải đợi lâu rồi.”
Hôm nay cô cố ý dậy sớm bắt xe đến đây, nhưng vận may không tốt, phải chờ hơn một tiếng mới bắt được xe.
Ôn Như Quy nhẹ nhàng đáp lời: “Không lâu, tôi cũng vừa mới tới thôi.”
Ôn Như Quy vừa dứt lời, thì có một người đưa thư đi từ trong bưu điện ra ngoài, nói với anh: “Đồng chí, cuối cùng bạn cậu cũng tới rồi à?”