Đồng Tuyết Lục ở trong phòng nghe thấy hai chữ “Xe jeep”, lập tức buông đồ đạc trong tay xuống, chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy ngay Ôn Như Quy đang bị mọi người vây quanh, chặn ngoài cửa, mọi người đều tò mò nhìn anh, giống như đang xem khỉ trong vườn bách thú vậy.
“Đồng chí, cậu là quân nhân sao? Cậu lái xe đến đây để bắt người à?”
Ôn Như Quy: “Không phải, tôi đến đây tìm người.”
Nghe thấy anh nói không phải đến bắt người, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng có chút tò mò.
“Vậy đồng chí đến đây tìm ai?”
Ôn Như Quy: “Tôi đến tìm đồng chí Đồng.”
Vẻ mặt anh rất bình thản, trong cảm giác lễ phép còn mang theo chút xa cách, giồng hết như lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục gặp anh.
Đồng chí Đồng?
Trong khu tập thể này chỉ có nhà Đồng Đại Quân họ Đồng, rất nhanh mọi người đã nghĩ ra được người anh cần tìm là ai.
“A, đồng chí đến đây tìm Tuyết Lục sao?”
“Ừ.”
“Đồng chí, cậu với Tuyết Lục có quan hệ gì vậy? Sao chúng tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến cậu?”
Ôn Như Quy mím môi, không hé răng.
Bác Thái đột nhiên vỗ đùi nói: “Ai da, tôi biết rồi, chắc cậu là người nhà bên chỗ cha mẹ nuôi của Tuyết Lục đúng không? Cậu…… Là anh trai con bé à?”
Ôn Như Quy bị một đám phụ nữ vây quanh, cảm giác giống như có ngàn con chim sẻ đang kêu líu ríu bên tai, khiến đầu óc anh đau đớn.
Anh há mồm đang định nói không phải, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền đến từ trong sân: “Đúng vậy, anh ấy là anh trai nhà cha mẹ nuôi cháu.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đi về phía bên này, cô cười tủm tỉm nhìn anh.
Trái tim anh đập thình thịch, khóe miệng vô thức cong lên, cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô.
“Hóa ra là anh trai của Tuyết Lục, đúng là quá đẹp trai.”
“Anh trai Tuyết Lục, cậu đến đây tìm Tuyết Lục có chuyện gì không?”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy các bác gái trong khu hỏi chuyện anh dồn dập, thì trợn trắng mắt, không biết nói sao.
Người trong niên đại này hình như đều không biết chuyện gì là chuyện riêng tư của người khác, có gì khó hiểu đều phải hỏi rõ ràng rành mạch, đúng là nhiều chuyện thật.
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng đẩy mọi người ra, nói: “Các thím, anh trai cháu đến đây chuyển nhà giúp cháu, thời gian không còn sớm nữa, chúng cháu phải dọn đồ qua bên kia, làm phiền mọi người nhường đường một chút.”
Nghe thấy cô nói muốn chuyển nhà, lúc này mọi người mới tránh ra.
Có mấy nhà thân thiết với Đồng Tuyết Lục, đều bước đến giúp cô dọn đồ ra ngoài.
Bác Thái rất luyến tiếc: “Thím còn tưởng rằng mai cháu mới dọn đi cơ, sao không nói trước với thím một tiếng, để thím qua dọn đồ giúp mấy đứa.”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Không cần đâu ạ, đồ đạc trong nhà cũng không nhiều lắm, Gia Minh, Gia Tín đã thu dọn giúp cháu rồi, hôm qua cơ bản đã dọn xong.”
Ngoài quần áo và một số đồ dùng hàng ngày như chén, bát, gạo, nồi... ra, trong nhà thật sự không còn gì đáng giá để thu dọn nữa.
Được mọi người giúp đỡ, rất nhanh đồ đạc đã được chuyển hết lên xe jeep.
Xe Jeep Ôn Như Quy lái đến đây là chiếc xe cỡ lớn, bốn cửa năm ghế ngồi.
Nhìn chỗ ngồi có vẻ như rất nhiều, nhưng sau khi chuyển đồ đạc lên xe, người không còn chỗ chen vào nữa.
Còn một vài thứ vụn vặt sót lại, Đồng Tuyết Lục định đợi lát nữa tự mình mang qua đó, không cần Ôn Như Quy phải mất công quay lại một chuyến nữa.
Thời buổi này xăng dầu rất đắt, xe jeep còn là xe đi mượn nữa, quan trọng nhất là cô cũng ngại nhờ Ôn Như Quy qua lại như vậy.
Dọn đồ xong, Ôn Như Quy chuẩn bị chở đồ đạc đi trước: “Tôi đi trước nhé.”
Dáng người anh rất cao, chân dài, cao hơn Đồng Tuyết Lục một cái đầu, Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh anh, giống như chim nhỏ nép vào lòng người ta vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Anh, anh có khát nước không? Hay là nghỉ ngơi uống cốc nước đã rồi đi?”
Tiếng “Anh” mềm mại kia, giống như nhét vào miệng người ta viên kẹo ngọt ngào, khiến Ôn Như Quy cảm thấy ngọt tận tâm can.
Trái tim anh đập loạn nhịp, cảm xúc rối bời, giống như bị thứ gì đó đấm thẳng vào ngực, vừa ê ẩm vừa tê dại.
Sau đó lại đập điên cuồng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh, Đồng Tuyết Lục cố nhịn cười: “Anh...”
Ôn Như Quy khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vô thức gật đầu: “Được.”
“Vậy anh đứng chờ ở đây nhé, em đi rót cốc nước mang đến đây cho anh.”
“Được.”
Đồng Tuyết Lục dùng chính chiếc ca tráng men của mình, rửa sách rót nước vào mang đến đây đưa cho anh.
Khi Ôn Như Quy nhận lấy chiếc ca tráng men, tay anh không cẩn thận khẽ chạm vào tay cô, trái tim lại đập điên cuồng.
Vừa rồi anh không cảm thấy khát nước, nhưng lúc này không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng khát, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch cốc nước.
Nhìn yết hầu di chuyển lên xuống của anh, Đồng Tuyết Lục thầm nghĩ: Đúng là đẹp trai có khác, ngay cả uống nước cũng đẹp như vậy.
Sau đó ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, dừng ở ngực anh, eo anh, trên đôi chân dài...
Vai rộng, eo thon, chân dài... Chậc chậc, đúng là quá hoàn mỹ!
Ôn Như Quy cảm nhận được ánh mắt của cô đang dừng trên người mình, khiến cả người anh lại bắt đầu cứng đờ, tay cũng không biết nên để ở đâu mới tốt.
Anh uống hết sạch nước, trả lại ca cho cô: “Cảm ơn cô, tôi đi trước đây.”
Nếu còn không đi, anh sợ trái tim mình sẽ không chống đỡ nổi.
Đồng Tuyết Lục nhận lấy chiếc ca tráng men: “Được, lát nữa gặp nhau nhé, anh trai...”
Ôn Như Quy không dám nhìn thẳng vào người cô, lúc đi ra ngoài, cả người anh vẫn cứng đờ, tay chân luống cuống.