Lần này không chỉ hai tai anh đỏ lên, mà khuôn mặt cũng dần dần ửng hồng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Má ơi, người đàn ông này đúng là quá ngây thơ!
Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục khẽ chớp chớp, nghiêng đầu hỏi anh: “Đồng chí Ôn, tôi muốn hỏi anh hai vấn đề.”
Ôn Như Quy: “Mời đồng chí Đồng nói.”
Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Ôn, anh đã kết hôn chưa?”
Ôn Như Quy không ngờ cô sẽ hỏi anh vấn đề này, sau khi sửng sốt, anh lắc đầu đáp: “Vẫn chưa.”
“Thế bạn gái thì sao?”
“Cũng chưa có.”
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục lập tức cong lên, hai mắt tỏa sáng: “Trùng hợp quá, tôi cũng chưa có.”
Nghe thấy thế, trái tim Ôn Như Quy đột nhiên đập thình thịch: “... Đúng là trùng hợp.”
Đồng Tuyết Lục chu miệng ra, nhìn vẻ mặt có chút ấm ức: “Tôi nấu món ngon cho mang từ rất xa đến đây tặng cho anh, tay tê dại cả rồi, sao anh không cầm giúp tôi thế?”
Lúc này Ôn Như Quy mới phản ứng lại, anh vội vàng nhận lấy đồ đạc trong tay cô.
Phát hiện ra đúng là có hơi nặng, trong lòng anh không khỏi có chút ảo não, sao anh không phát hiện ra sớm hơn nhỉ?
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên: “Cảm ơn anh, đồng chí Ôn, anh tốt quá.”
Ôn Như Quy có chút xấu hổ, lúc này mặt anh đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ rồi.
Đồng Tuyết Lục khuôn mặt đỏ bừng của anh, nghẹn cười đến mức đau cả bụng: “Đồng chí Phác nói anh không ăn được quá cay, cho nên tôi chỉ bỏ một chút ớt cay vào thôi, ngoài cá ra, tôi còn làm cho anh một chút bánh đậu xanh nữa.”
Đôi mắt đen láy của Ôn Như Quy sáng lên: “Cảm ơn cô! Tôi cũng rất thích món bánh đậu xanh!”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Anh thích là tốt rồi, không phí công tôi dậy từ sáng sớm bắt xe từ huyện Duyên Khánh đến đây, bởi vì lo lắng mang cá từ huyện Duyên Khánh qua bên này cá sẽ bị lạnh, trên xe nhiều người cũng không dễ mang theo, cho nên tôi đã đến nhà bạn mình, nấu mất vài tiếng đồng hồ đó.”
Cô chưa bao giờ cất giấu việc mình vất vả ra sao, phải cho đối phương biết rõ cô đã trả giá nhiều như thế nào.
Nghe thấy thế trong lòng Ôn Như Quy càng ảo não hơn, hôm qua khi cô gọi điện thoại cho mình, sao mình không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Nhà cô không ở trong nội thành, nấu ăn cho anh chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng nói gì, chú Tông đã chạy tới.
“Như Quy, đây là bạn cháu à?” Gần đến nơi chú Tông không dám chạy tiếp, cho nên lúc này mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Ôn Như Quy vô thức nhíu mày lại: “Vâng.”
Không phải ông nội với chú Tông ra ngoài câu cá à?
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Chú Tông giả vờ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ôn Như Quy, chú ấy ho khan một tiếng, sau đó nói: “Nếu đã là bạn, vậy thì mau mời người ta tới nhà mình ngồi chơi, đứng ở trước cổng nói chuyện như thế sao được.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày, vẻ mặt mê mang: “Vị này là?”
Ôn Như Quy: “Chú ấy là chú Tông, trước kia chú Tông là lính cần vụ, sau khi xuất ngũ thì đến ở nhà tôi làm bạn với ông nội.”
Là lính cần vụ, còn làm bạn với ông nội.
Đôi mắt Đồng Tuyết Lục khẽ chớp chớp, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra được.
Có lẽ thân phận của ông nội Ôn Như Quy không đơn giản.
Chú Tông cười hở ra tám cái răng, vẻ mặt hiền từ: “Nữ đồng chí, chào cháu, trời đang nắng như vậy, hay là vào trong nhà ngồi chơi uống miếng nước nhé?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không được, lát nữa cháu còn có chuyện phải làm, sau này có cơ hội thì nói sau.”
Thời này không giống thời hiện đại, giữa nam với nữ không thể tùy tiện đến nhà đối phương làm khách, nếu như đã tới cửa, cũng tương đương với hai bên sắp bàn chuyện cưới hỏi.
Huống chi lát nữa cô thật sự có chuyện phải làm.
Nghe thấy thế, ánh mắt chú Tông có chút thất vọng: “Được rồi, vậy sau này có thời gian rảnh nhất định phải đến chơi đấy nhé!”
Ôn Như Quy không ngờ chú Tông lại đảo khách thành chủ như vậy, anh nhíu mày, đưa đồ trong tay cho chú ấy: “Chú Tông, đây là thức ăn đồng chí Đồng mang đến, chú giúp cháu mang về nhà trước đi.”
Ui da, đúng là một cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại còn khéo léo nữa.
Chú Tông cười tươi như một đóa hoa: “Được được, cảm ơn nữ đồng chí, cháu thật sự không muốn vào nhà ngồi một chút sao?”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy người trước mắt rất thú vị, cô lại lần nữa lắc đầu từ chối: “Không được, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.”
“Đúng đúng, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Trong lòng chú Tông ghi nhớ lời ông Ôn nói, không dám gượng ép cô gái nhỏ nhà người ta chút nào.
Sau đó dưới ánh mắt “Như hổ rình mồi” của Ôn Như Quy, chú Tông ôm một đống đồ lưu luyến quay về.
Dáng vẻ lưu luyến không rời ấy, nếu không phải tuổi tác không phù hợp, có lẽ người khác sẽ cho rằng chú ấy mới là bạn trai của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục bị dáng vẻ ấy của chú Tông chọc cười.
Ôn Như Quy chớp chớp mắt, nói: “Vừa rồi cô nói còn có việc phải làm, có cần tôi giúp không?”