Chú Tông dùng hết sức bú mẹ chạy như điên, chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Chạy nhanh đến mức suýt chút nữa mất cả cái mạng già này.
Chạy đến cửa nhà, nhìn thấy ông Ôn, chú ấy bỏ qua cả việc nghỉ ngơi lấy lại sức, mà thở hổn hển, nói: “Tư lệnh, là cỏ, cỏ...”
“Tôi nói này Tiểu Tồng, tuổi cậu cũng không nhỏ nữa rồi, phải biết kiềm chế một chút mới tốt, sao cậu lại chạy nhanh như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ông Khương ở cách vách ngồi xổm trên mặt đất vun xới cho cây dâu tằm, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu xen miệng vào hỏi.
Ông Ôn ở bên cạnh nghe thấy từ “Cỏ” này, hai mắt lập tức trợn trừng lên.
Gần đây ông vô cùng mẫn cảm với từ này, gần như đã đạt tới cảnh giới nghe thấy “Cỏ” là biết “Cỏ non”, sau đó tròng mắt ông ấy xoay chuyển, đoán ngay ra được chú Tông đang muốn nói gì.
Ông vội vàng cắt ngang lời chú Tông: “Tôi bảo Tiểu Tông ra ngoài vườn tìm chút cỏ non về cho tôi, cậu ta tìm được rồi, nên mới kích động nói không nên lời như thế.”
“...”
Ông Khương nhìn ông Ôn, lại nhìn sang chú Tông, vẻ mặt... Một lời khó nói hết.
“Tôi bảo này ông Ôn, gần đây đầu óc ông bị làm sao à? Hoa tươi hoa đẹp không trồng sao lại đi trồng cỏ? Còn trang trí cả phòng đầy cỏ nữa, cỏ thì có gì đẹp?”
Ông Ôn hừ một tiếng qua lỗ mũi: “Cỏ xanh mượt rất đẹp, ông đúng là đồ quê mùa chẳng biết gì!”
Nói xong ông vẫy tay bảo chú Tông vào nhà với mình.
Sau khi vào phòng, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên trước đó của ông Ôn lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ sốt ruột hỏi: “Cậu mau nói đi, trước đó có phải cậu muốn nói đến cỏ non hay không?”
Chú Tông đã hòa hoãn lại rồi, chú ấy gật đầu liên tục: “Không sai, là cô gái cỏ non kia tới! Lúc này đang đứng ở cổng nói chuyện với Như Quy!”
Ông Ôn kích động đến mức bộ râu run lên: “Cậu nhìn rõ không? Đúng là cô gái làn trước chứ?”
Chú Tông gật đầu như bổ củi: “Tư lệnh, tôi tuổi già nhưng mắt không kém, hai mắt tôi đều nhìn thấy rõ ràng, chính là cô gái lần trước, trong tay cô ấy còn mang theo rất nhiều đồ, chỉ là không biết có phải muốn tặng cho Như Quy hay không thôi.”
Ông Ôn nhìn chú Tông khinh bỉ: “Lần trước không phải cậu còn nói với tôi mình tuổi già mắt mờ à? Sao bây giờ lại nhìn rõ rồi?”
Chú Tông: “...”
Lúc này ông Ôn cũng không có tâm trạng nào cãi nhau với chú Tông, hai mắt ông ấy sáng đến mức có thể thay thế đèn pha ô tô: “Tôi biết ngay trong lòng thằng nhóc kia có quỷ mà, còn chưa tới ngày nghỉ đã về nhà, sáng nay còn dậy sớm vừa tắm rửa vừa gội đầu, đúng là...” Đỏm dáng không chịu nổi.
“Tiểu Tông, bây giờ cậu lập tức qua đó, bảo Như Quy mời cô gái ấy đến nhà mình làm khách.”
Chú Tông kinh ngạc: “Tư lệnh, ngài không tự mình qua đó sao?”
Ông Ôn khinh bỉ, nói: “Sao cậu không biết động não tí nào thế? Nếu như tôi qua đó, người khác trông thấy sẽ nói cô gái kia thế nào? Lỡ như người ta chướng mắt Như Quy thì sao? Tôi qua đó không phải hại cô bé ấy sao?”
Chú Tông giật mình hiểu ra: “Tư lệnh, vừa rồi ở bên ngoài ngài không cho tôi nói chính vì nguyên nhân này?”
Ông Ôn bĩu môi: “Đó là đương nhiên, cái miệng của ông Khương giống như chim chóc vậy, nếu để ông ta biết chuyện, chắc chắn người trong cả quân khu đại viện này đều biết, đúng rồi, lát nữa ra ngoài cậu vẫn dùng từ cỏ non nhé, đừng nói lỡ miệng!”
Biệt danh cỏ non này rất tốt, nếu như lỡ miệng nói ra với người khác cũng không sợ, người khác sẽ cho rằng ông đang nói đến cỏ non thật.
Ông đúng là quá thông minh!
Chú Tông gật đầu: “Vậy tôi đi đây, có điều tư lệnh, lỡ như cô gái ấy không muốn tới làm khách thì sao?”
Ông Ôn: “Cậu đúng là đồ ngu ngốc, người ta không muốn cậu còn có thể ép người ta sao? Đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của người ta rồi! Mau đi nhanh lên!”
Hiếm thấy Như Quy chủ động tiếp cận con gái, đương nhiên phải đối đãi cẩn thận với cô gái ấy rồi, nếu dọa đối phương chạy mất, ông biết đi đâu tìm một người như thế?
Chú Tông gật đầu lao ra khỏi cửa, lại lần nữa chạy như điên.
**
Bên phía cổng lớn.
Sau khi cô nói ra câu nói kia, lỗ tai Ôn Như Quy lập tức đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Sau khi phát hiện ra điều này, thiếu chút nữa cô đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ôn Như Quy này cũng quá ngây thơ nhỉ?
Đời trước cô gặp qua quá nhiền đàn ông sành sỏi lõi đời rồi, người ngây thơ như vậy, rất lâu rồi cô chưa gặp.
Hai mắt Đồng Tuyết Lục nhìn về phía đôi tai đã đỏ lên của anh, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: “Đồng chí Ôn, sao tai anh đỏ thế?”
“...”
Ôn Như Quy ho khan một tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên, nói: “Chắc là do phơi nắng.”
Nói xong anh nghiêng người đi, không muốn Đồng Tuyết Lục nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của mình, nhưng anh vừa nghiêng người, một bên tai khác lại lộ ra ngoài.
Đồng Tuyết Lục: “Ui da, sao tai bên trái anh cũng đỏ vậy, xem ra đúng là bị phơi nắng lâu quá rồi.”
Ôn Như Quy: “...”