Chương 102: Ly trà xanh thứ một trăm linh hai

Nhìn một loạt các thao tác của Đồng Tuyết Lục, người trong khu tập thể đều ngây người.

Tô Tú Anh cũng vô cùng bội phục: “Tuyết Lục tài nghệ nấu ăn của em đúng là quá khó lường, chị cảm thấy em hoàn toàn có thể đảm nhiệm được chức vụ đầu bếp!”

Có điều chị ta chỉ nói như vậy mà thôi, muốn làm đầu bếp tiệm cơm quốc doanh cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thi vào là một chuyện, quan trọng nhất là đầu bếp cũ chưa chắc đã cho người khác cơ hội trổ tài.

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi, sao có thể so với đầu bếp trong tiệm cơm được?”

Cô chuẩn bị đến tiệm cơm quốc doanh cơm ngon rượu say, chứ không phải đến đó để nấu ăn!

Cho nên cô không hề nghĩ đến chuyện muốn thay thế vị trí đầu bếp.

Trong khu tập thể nhiều người như vậy, Tô Tú Anh cũng không tiện tiếp tục nói về vấn đề này, miễn cho sau này bị người ta nói ra ngoài, sẽ rước lấy phiền toái cho Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục bê cá hầm cải chua lên bàn, đậy nắp lại, chuẩn bị bưng ra ngoài bắt xe.

Nghĩ đến việc ôm theo một chậu cá ngồi xe buyt, trong lòng Đồng Tuyết Lục không nhịn được khẽ thở dài, lần thứ một nghìn không trăm linh một cô hoài niệm các phương tiện di chuyển thời hiện đại.

Cũng may từ bên này có xe buýt tới thẳng quân khu đại viện, hơn nữa chỉ cần đi mất nửa tiếng là đến.

Tô Tú Anh xách đồ giúp cô cùng nhau đến nhà ga, chờ sau khi cô lên xe chị ta mới về nhà.

Hôm nay vận may của cô thật sự không tồi, hai lần đều không cần chờ xe, hơn nữa lúc này trên xe còn không có nhiều người, cô tìm một ghế trống ngồi xuống.

Người bán vé và tài xế thấy cô ôm một cái chậu lên xe đều không cảm thấy kỳ quái, thời buổi này ngay cả gà vịt gì đó còn có thể mang lên xe, huống chi chỉ là một cái chậu.

Nhưng vấn đề ở chỗ, cái chậu này tản ra mùi hương quá thơm.

Tài xế nuốt nước miếng hỏi: “Em gái, trong chậu em đựng món gì vậy?”

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cá hầm cải chua, tôi là người phục vụ của tiệm cơm quốc doanh, học được chút bản lĩnh của đầu bếp, nếu sau này bác tài có thời gian, có thể đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, đảm bảo ngài sẽ vừa lòng!”

Tài xế và người bán vé vừa nghe nói cô là người phục vụ của tiệm cơm quốc doanh, lỗ mũi lập tức hít lấy hít để.

Tài xế cười ha ha nói: “Món ăn này rất thơm, em gái, tài năng nấu ăn của em tôi thấy rất được đấy.”

Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội ấy nhờ giúp đỡ: “Bác tài, bác xem tôi ôm một chậu cá thế này, lát nữa bác có thể lái xe chậm một chút được không? Tôi sợ nước canh sẽ rớt ra ngoài.”

Tài xế: “Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ lái xe vững vàng!”

Có câu đảm bảo này, quả nhiên suốt quãng đường xe chạy đều rất ổn định.

Sau khi xuống xe, Đồng Tuyết Lục liên tục nói lời cảm tạ với bác tài.

**

Đi khoảng mười phút cô đã đến trước cửa quân khu đại viện, nhưng lại bị một anh lính cần vụ cản lại.

“Tìm ai thế? Trong tay đang cầm thứ gì?”

Đồng Tuyết Lục mở nắp chậu ra cho anh ta xem: “Là cá hầm cải chua, tôi tới tìm đồng chí Ôn, Ôn Như Quy, không biết anh có thể gọi điện thoại bảo anh ấy ra đây một chút được không?”

Lính cần vụ bị mùi hương bay ra từ chậu cá hầm cải chua làm cho bụng đói kêu vang, anh ta liếc mắt nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, sau đó gật đầu đi vào trong gọi điện thoại.

Đêm qua Ôn Như Quy ngồi xe cả đêm về nhà.

Ông Ôn thấy anh quay về, còn khiếp sợ đến mức râu dựng ngược lên, quan sát anh từ đầu đến chân vài lần, phát hiện ra anh không có vấn đề gì mới yên tâm.

Sáng hôm sau, trời còn mờ tối anh đã thức giấc, bởi vì không biết khi nào Đồng Tuyết Lục sẽ đến đây, nên anh không dám ra ngoài.

Từ sáng sớm anh đã tắm rửa gội đầu, sau đó còn quét tước nhà cửa trong ngoài một lượt.

Khiến ông Ôn và chú Tông nhìn thấy đều không hiểu ra sao.

Vốn dĩ anh cho rằng buổi chiều Đồng Tuyết Lục mới tới, không ngờ còn chưa đến giữa trưa, phòng bảo vệ đã gọi điện thoại đến đây.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Như Quy lập tức thay giày lao ra khỏi cửa.

Thấy anh chạy ra ngoài, ông Ôn đang ngồi bên nhà ông Khương thò đầu ra ngoài, chỉ huy chú Tông: “Tiểu Tông, cậu mau chạy theo nó cho tôi, nhìn xem rốt cuộc thằng nhóc kia đang làm cái gì!”

Chú Tông vội vàng đồng ý: “Vâng, tư lệnh, tôi lập tức theo sau.”

Ông Ôn còn dặn dò thêm: “Cậu cẩn thận một chút, đừng để thằng bé phát hiện ra, nếu như để nó phát hiện, khi về mông cậu sẽ ăn đá!”

“Tư lệnh yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận!”

Vì thế, chú Tông một đống tuổi phải lén lút giống như trộm đi theo Ôn Như Quy.

Ôn Như Quy chạy thẳng ra ngoài, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Đồng Tuyết Lục ở phía xa, lúc này anh mới dừng lại.

Anh giả vờ rất bình tĩnh, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ vội vàng nào.

Giọng Ôn Như Quy vẫn hờ hững như cũ, không đoán ra được cảm xúc: “Chào cô, đồng chí Đồng.”

Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, nở nụ cười xán lạn: “Chào anh, đồng chí Ôn.”

Đôi mắt Ôn Như Quy đảo qua nốt ruồi son quyến rũ dưới mắt cô, lông mi khẽ run rẩy một cái: “Không phải đồng chí Đồng nói chiều nay mới đến đây à? Sao lại đến sớm nhiều như vậy?”

Đồng Tuyết Lục nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Bởi vì tôi muốn nhanh chóng được gặp anh.”

“…”

Lông mi của Ôn Như Quy lại run rẩy vài cái, không nói thành lời.

Một thứ khác cũng run rẩy theo, chính là trái tim trong ngực trái.

“Thịch thịch thịch!” Tim đập cực nhanh.

Ánh mặt trời chiếu qua người anh, hai bên tai đều đỏ bừng.

Chú Tông trốn sau gốc cây đại thụ cách đó năm mét thò đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Ôn Như Quy ở bên cạnh Đồng Tuyết Lục, mặt, hai tai, ngay cả cổ đều đỏ bừng, ông ấy kích động đến mức hai tay run rẩy: Cỏ non, là cỏ non tới, mình phải nhanh chóng quay về thông báo cho tư lệnh biết mới được!

Nghĩ thế cho nên, chú Tông lập tức quay đầu lại, bắt đầu chạy như điên.