Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không cần, có điều tôi thật sự có chuyện muốn nói cho anh biết, tôi đổi việc rồi, trước đây tôi làm việc trong xưởng dệt ở huyện Duyên Khánh, hai hôm trước tôi đã đổi việc với người làm trong tiệm cơm quốc doanh rồi, chính là tiệm cơm ở thành nam.”
Ôn Như Quy khẽ hé môi, nói: “Chúc mừng cô, công việc ở tiệm cơm quốc doanh là công việc tốt.”
Ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán quãng đường từ quân khu đại viện đến thành nam.
Ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, Đồng Tuyết Lục chuẩn bị rút quân: “Đồng chí Ôn, anh mau về nhà ăn cơm đi, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Ôn Như Quy muốn nói không quấy rầy, nhưng Đồng Tuyết Lục đã vẫy tay tạm biệt anh rồi.
“Hẹn gặp lại, đồng chí Ôn.”
Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người cô, đôi mắt cô linh động như chú nai con vậy.
Ôn Như Quy hé môi, nói: “Hẹn gặp lại, đồng chí Đồng.”
Đồng Tuyết Lục khẽ mỉm cười, rồi xoay người ra về.
Ôn Như Quy nhìn theo bóng dáng cô, mãi cho đến khi bóng dáng ấy biến mất sau chỗ ngoặt, cũng không thấy cô quay đầu lại.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút... Cô đơn.
**
Lính cần vụ thấy cô gái kia đi rồi, lúc này mới chạy ra nhếch miệng cười nói: “Vị nữ đồng chí vừa rồi là bạn gái anh à?”
Ôn Như Quy nhíu mày: “Không phải, là bà con xa của nhà tôi, cậu đừng nói lung tung.”
Lính cần vụ vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, con người tôi rất ít khi lắm chuyện.”
Ôn Như Quy không để ý đến anh ta nữa, anh xoay người đi về phía nhà mình.
Nhớ tới mùi hương vừa rồi anh ngửi được, bước chân anh lại nhanh hơn vài phần
Vừa vào trong sân, một mùi hương bá đạo lập tức tràn đến từ trong phòng, nghĩ đến điều gì đó, anh nhanh chân chạy vào trong nhà.
Vừa vào nhà, anh đã nhìn thấy ông Ôn đang cầm đôi đũa ăn uống say mê món cá hầm cải chua kia, vừa ăn còn vừa nói:
“Tiểu Tông, món này thật sự quá ngon! Đời này tôi chưa bao giờ được ăn món cá nào ngon như vậy.”
“Cá ông khương nấu so với món cá này, đúng là như cứt chó!”
“Tiểu Tông, cậu đã ăn không ít rồi, cậu không được ăn nữa.”
“Vâng, tư lệnh.”
Chú Tông lưu luyến không rời buông đũa xuống, lần đầu tiên trong lòng có chút bất mãn với tư lệnh.
Món cá hầm cải chua này ăn quá ngon, thịt cá tươi mới, kết hợp với ớt cay đỏ rực, vừa chua vừa cay, tươi ngon cực điểm.
Đời này chú ấy chưa bao giờ được ăn món cá nào ngon như vậy, sao tư lệnh lại keo kiết thế nhỉ?
Ôn Như Quy bước đến, trong giọng nói mang theo chút bất mãn: “Ông nội, sao ông không đợi cháu về đã ăn trước thế?”
Ông Ôn trừng mắt, nói: “Ông đã bảy mươi tuổi rồi, không chịu đói được, ông ăn trước thì làm sao? Chẳng lẽ cháu muốn ông già này phải chờ cháu về ăn cơm à? Cháu đúng là không có lương tâm.”
Ôn Như Quy: “...”
Sao lúc ông giả ốm, lúc ông ăn vụng ông không nói mình đã bảy mươi tuổi?
Ông Ôn lại hừ một tiếng, nói tiếp: “Hơn nữa, lần trước cháu ăn cá ông Khương nấu cho ông rồi, lần này ông ăn cá do cô gái cỏ non kia nấu, chuyện này gọi là có qua có lại.”
Ôn Như Quy: “......”
Lần đầu tiên trong đời, anh xúc động muốn chửi bậy, đúng là có qua có lại chó má!
Có điều lúc này không phải thời điểm khắc khẩu, nếu anh còn không động đũa, cá hầm cải chua sẽ thật sự bị ông nội anh ăn sạch.
Động tác của Ôn Như Quy cực kỳ nhanh chóng, anh vội vàng ngồi xuống, cầm đũa lên vớt một đũa, nhưng chỉ vớt được toàn dưa chua, lại vớt lần nữa, vẫn là dưa chua.
Anh kinh ngạc: Không phải đã hết cá rồi chứ?
Anh không tin vào sự thật ấy, lại vớt tiếp, nhưng trong chậu cá to như vậy, đúng là chỉ còn lại có dưa chua và ớt cay.
“Ông nội, sao ông không để lại cho cháu một miếng nào thế?”
Trong mắt ông Ôn xuất hiện một tia áy náy, nhưng chúng chỉ có một tia mà thôi: “Hết rồi à? A, chắc là bị Tiểu Tông ăn hết rồi.”
Chú Tông mới chỉ ăn được ba miếng: “...”
Trong lòng Ôn Như Quy có chút buồn bực: “Ông nội, bác sĩ nói, ông không được ăn đồ cay.”
Ông Ôn xua tay: “Sức khỏe của ông rất tốt, nói ra thì cô gái này đúng là tri kỷ thật, biết ông không ăn cay được, nên chỉ cho có một chút ớt cay thôi.”
Ôn Như Quy: “...”
Cô ấy tri kỷ như vậy không phải vì ông.
Ông Ôn ăn xong một bát cơm thì đứng dậy, cuối cùng cũng không ăn nổi nữa: “Dưa chua còn lại cháu ăn đi.”
Ôn Như Quy: “...”
Ông đúng là tốt bụng quá cơ!!!!
Ông Ôn ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt thỏa mãn: “Thịt con cá kia đúng là tươi ngon thật, ăn vào miệng mềm mại trơn trượt, tuy rằng ông cũng coi như là người từng trải, ăn cá bao nhiêu năm qua, nhưng chưa lần nào cảm thấy ngon miệng như hôm nay.”
Ôn Như Quy: “.....”
Ông nội, ông cố ý đấy hả?
Ông Ôn nói tiếp: “Như Quy, vừa rồi nghe Tiểu Tông nói cô gái kia họ Đồng à, là họ Đồng nào? Con gái nhà ai? Sao hai đứa quen được nhau thế?”