Chương 268: Thịt bò Khô

Sở dĩ tinh hạm vận tải vật tư đỗ ở ngoài vũ trụ bên rìa không gian Đào Nguyên là bởi vì lớp chắn bảo vệ trạm không gian Đào Nguyên gặp trục trặc, trước mắt đội kỹ thuật đang nỗ lực sửa chữa, lớp chắn bảo vệ cũng chỉ mở ra được một lỗ nhỏ trong khi thể tích của tinh hạm này cực kỳ khổng lồ nên không có cách nào vượt qua lớp chắn. Vì thế công tác tháo dỡ vật tư cũng chỉ có thể tạm thời dùng nhân lực trước.

Đây cũng là nguyên nhân khiến những sinh viên nhóm Quý Dữu xuất hiện tại đây.

Công việc vận chuyển vật tư rất khô khan và nhạt nhẽo, bạn phải lặp đi lặp lại một hành động đơn điệu nhưng không có sinh viên nào phàn nàn, mọi người đều thực hiện công việc của mình một cách nghiêm túc.

3 phút.

Quý Dữu đã tự nhẩm tính cho mình, cô sẽ phải mất 3 phút để vận chuyển một thùng vật tư lên tinh hạm cỡ nhỏ.

Như vậy ---

Tốc độ dọn gạch của cô có thể rút ngắn lại hay không?

Ở nơi này, trong khi Quý Dữu bê gạch, thực ra cô vẫn luôn chú ý đến các bạn học bên cạnh:

Sở Kiều Kiều có thể hoàn thành trong 2 phút 25 giây, lần nhanh nhất thậm chí còn đạt tới 2 phút.

Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều cũng tương tự nhau, nhưng cậu ta vẫn kém hơn Sở Kiều Kiều một chút.

Hai sinh viên hàng đầu với tinh thần lực cấp S Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên lại có thể chất hơi yếu, tính bình quân trong khoảng trên dưới 2 phút 40 giây.

Thịnh Thanh Nhan thì sao?

Ở phương diện này, bé cưng cay mắt khiến người khác không thể tưởng tượng được, lúc nhanh cậu ta có thể đạt tới 2 phút 01 giây, lúc chậm thì đạt được 4 đến 5 phút, có phát huy được hay không hoàn toàn dựa vào tầm mắt của giảng viên Mục Kiếm Linh có dừng lại trên người cậu ta hay không.

Tên Thịnh Thanh Nhan này không có tính tham khảo, Quý Dữu cường điệu để ý Từ Châu thì phát hiện trình độ của Từ Châu rất ổn định, đại khoái trong khoảng 2 phút 50 giây đến 3 phút.

Nghĩ đến chuyện mọi người hợp tác cùng nhau lại im lặng như thế mà Quý Dữu lại là người không ngậm được miệng, con ngươi của cô xoay vòng rồi bỗng nhiên nói với Từ Châu: “Tiểu Châu Châu, có muốn thi đấu xem ai có tốc độ vận chuyển nhanh hơn không? Ai thua phải lấy một túi thịt bò khô ra, có dám đánh cược một lần không?”

Ngón tay Từ Châu đang bê gạch khưng lại, cậu ta im lặng vài giây rồi liếc nhìn cô và tung ra câu hỏi khó: “Cậu có thịt bò khô sao?”

Quý Dữu cười khúc khích: “Tớ không có nhưng cậu có là được.”

Từ Châu: “......”

Đây là nhận định mình sẽ thua?

Mình sẽ thua?

Chắc chắn không thể nào!

Ngoài ra, rốt cuộc vì sao hai túi thịt bò khô trong balo của mình lại bị tên nhóc này biết được? Thịt bò khô của cậu ta rất đắt và ăn rất ngon, là bò vàng được nuôi dưỡng trong nông trường thiên nhiên ở thảo nguyên lớn Huhaber, 100 gram có giá 5 nghìn điểm tín dụng, cậu ta chắt chiu ăn mặc cần kiệm rất lâu mới mua được 5 cân này. Bản thân không nỡ ăn, mỗi ngày chỉ ăn một khúc khoảng 10 gram cho đỡ thèm, coi như luyện răng......

Không nghĩ tới lại bị Quý Dữu nhớ thương.

Quý Dữu thấy Từ Châu không đồng ý thì lập tức khiêu khích: “Tiểu Châu Châu, cậu không đồng ý là có phải sợ thua hay không?”

Từ Châu: “......”

Từ Châu trợn mắt nhìn cô: “Tớ bại bởi cậu?”

Quý Dữu nhếch miệng cười toe toét: “Vậy hai chúng ta công khai thi đấu một lần đi! Không việc gì phải sợ! Dù có thua thì cùng lắm mất một túi bò khô thôi.”

Từ Châu nhấc một thùng vật tư lên rồi nhanh chóng sải bước rời đi trước, trước khi rời đi còn liếc Quý Dữu một cái: “Tớ sợ, không thể thi.”

Quý Dữu: “......”

Ngực Quý Dữu nghẹn lại, cô không dám tin bèn vội đuổi theo cậu ta: “Tiểu Châu Châu, cậu thay đổi rồi, cậu không bao giờ còn là Tiểu Châu Châu dám nghĩ dám đua dám cược nữa.”

Từ Châu cũng không quay đầu lại, cậu ta buông một câu: “Tùy cậu nói thế nào cũng được, nhưng tưởng lừa bò khô của tớ? Không có cửa đâu!”

Quý Dữu khiêng thùng vật tư đuổi theo sau Từ Châu không rời một bước: “Tiểu Châu Châu, cậu nói rõ ràng cho tớ, cái gì gọi là lừa? Đấy là do cậu nghĩ thế đấy chứ, tớ không muốn cậu nghĩ thế, tớ muốn tớ nghĩ thế, cậu không nên ầm ĩ, là cậu sợ thua tớ cho nên mới không dám thi đấu với tớ! Cậu có bản lĩnh thì bây giờ so một trận với tớ! Hơn nữa cậu cần lấy bò khô làm tiền đặt cược để thi đấu!”

Từ Châu: “......”

Từ Châu bay vèo một cái, chạy trốn càng nhanh.

Nhưng Quý Dữu càng nhanh hơn, còn đuổi sát theo sau: “Tiểu Châu Châu, nhát không đáng sợ, dám đánh cược mới chính là đàn ông! Lên nào! Đã đến lúc chứng minh cho tớ thấy rồi.”

Từ Châu: “......”

Từ Châu không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên cậu ta lớn tiếng nói với Mục Kiếm Linh: “Báo cáo cô giáo, em cho rằng hành vi của bạn học số 4444 đã cản trở nghiêm trọng đến việc huấn luyện của em, em mong muốn cậu ấy giữ khoảng cách 50 mét trở lên, xin cô chấp thuận.”

Quý Dữu: “......”

Quý Dữu lập tức từ bỏ khát vọng với bò khô, cô cười gượng giải thích: “Ôi chao, cô ơi, bạn học Từ Châu hiểu lầm rồi, em chỉ nói đùa với cậu ấy, em chỉ muốn thi tốc độ vận chuyển với cậu ấy mà thôi.”

Ở bên cạnh cô, Thịnh Thanh Nhan khinh bỉ nói: “Vì miếng bò khô mà đến nông nỗi này nha? Quỷ nghèo chết bầm thật mất mặt nha......”

Mục Kiếm Linh không nói gì.

Thực ra Từ Châu cũng không tức Quý Dữu, cậu ta biết cái tính đáng khinh của tên này, vì thế mới nói nhỏ: “Có thể thi nhưng nhất quyết không dùng bò khô làm tiền đặt cược.”

Quý Dữu buồn bực hỏi: “Vì chút bò khô mà đến mức này sao?”

Từ Châu nhỏ giọng giải thích: “Cái này rất khó mua, tớ chộp đã lâu mới chộp được 5 cân, tối hôm qua thỉnh giáo đàn anh vấn đề về điều khiển cơ giáp đã tốn mất 1 cân rồi.”

Nghe đến đây lại có vẻ hơi ấm ức.

Ôi chao!

Quý Dữu cũng ngại tranh cướp bò khô với cậu ta.

Đúng lúc này ---

Bỗng nhiên Mục Kiếm Linh nói: “Có thể thi đấu nhưng tất cả các trò phải tham gia cùng nhau, trong 30 phút toàn bộ người có tốc độ trung bình đạt tới 2 phút 10 giây sẽ được cộng thêm 5 học phần.”

Xôn xao ~

Thế mà lại có chuyện tốt này?

Nhưng ---

2 phút 10 giây quá khó.

Phải biết rằng trong tất cả sinh viên, người nhanh nhất là Sở Kiều Kiều với 2 phút, tiếp theo là Thịnh Thanh Nhan với 2 phút 01 giây, thứ ba là Nhạc Tê Quang với 2 phút 11 giây. Những người khác thì sao? Hầu hết đều từ 2 phút 30 giây trở lên.

Nhưng sức hấp dẫn của học phần thực sự quá lớn, trong phút chốc, tất cả sinh viên thu lại tâm lý làm từng bước một, từng người với tư thế oai hùng, khí thế bừng bừng bắt đầu bê gạch.

Quý Dữu cũng thế, nghĩ đến học phần, lúc này nào còn tâm trạng đi chú ý bò khô? Nhanh chóng đi bê gạch mới là chuyện đứng đắn, trong ba phút cần đạt tới tốc độ trung bình 2 phút 10 giây, điều này chứng tỏ mình cần vận chuyển bao nhiêu lần mới được đây?

Trong đầu nghĩ đến vấn đề này nhưng tay lại không ngừng nghỉ, một lát sau Quý Dữu cũng đã vận chuyển vừa đi vừa về.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

......

Không chỉ mỗi Quý Dữu, sự nhiệt tình của mọi người do giảng viên Mục Kiếm Linh kích thích đã được nâng cao, các sinh viên không chỉ đề cao tính tích cực mà còn đề cao hiệu suất.

Đúng lúc này, Quý Dữu đang bê thùng vật tư bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa xuất hiện một tia sáng, cô sửng sốt nhưng trong lúc kinh ngạc lại không ngừng tăng tốc, cô vừa bay về hướng tinh hạm cỡ nhỏ vừa lớn tiếng hô lên: “Các cậu nhìn kìa, đó là cái gì thế?”

Từ Châu không nhịn được nói: “Chịu khó dọn của cậu không được sao? Cứ nhất định phải tạo hỗn loạn quấy rầy người khác mới được?”

Nhưng vừa mới nói câu này xong thì Từ Châu đột nhiên phát hiện Quý Dữu như phát điên lên, cô ném thùng vật tư trên cánh tay máy sang một bên và đột ngột lao tới phía mình, cũng trong nháy mắt đó bắn ra một quả đạn pháo.

Bùm ---