Chương 267: Bê gạch vũ trụ

10 giây.

15 giây.

20 giây.

......

Là người đầu tiên vượt ra khỏi lớp chắn và dừng ở ngoài lớp chắn chờ sinh viên, Mục Kiếm Linh nhìn tất cả sinh viên bao gồm kém cỏi đội sổ Quý Dữu và Từ Châu đều thuận lợi lao ra, không hiểu sao trong lòng cô dâng lên cảm giác vui mừng.

Dưới áp lực cao và cường độ cao, quả nhiên đó là một trong những phương thức hữu hiệu nhất để huấn luyện sinh viên.

Sau khi Thẩm Trường Thanh là người cuối cùng ra tới, Mục Kiếm Linh nói: “Hiện tại đi theo tôi đến tinh hạm chở vật tư bên kia.”

*Tinh hạm: Tàu vũ trụ, phi thuyền không gian. Ban đầu mình định để là tàu vũ trụ nhưng sau khi cân nhắc đến những thuật ngữ sau này nghe ngầu ngầu nên mình vẫn để tinh hạm nhé.

Các sinh viên cũng không có ý kiến, chủ yếu là có ý kiến cũng không dám nói.

Toàn thể đuổi theo Mục Kiếm Linh.

Sau khi bay được khoảng 10 phút, cuối cùng nhóm sinh viên đã hạ cánh xuống một tinh hạm khổng lồ, nhóm Quý Dữu thi nhau tặc lưỡi: “Khủng quá! Đây chẳng phải là hàng không mẫu hạm cấp tinh hạm mạnh nhất liên minh sao? Không ngờ lại được nhìn thấy thực tế!”

*Hàng không mẫu hạm: Tàu sân bay. Là một loại chiến hạm được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay - trên thực tế hoạt động như không căn cứ không quân trên biển. (wikipedia)

Nhạc Tê Quang càng giống như đồ nhà quê, cậu ta nhảy nhót lung tung trên tinh hạm: “Báo cáo cô giáo, em có thể chụp ảnh được không?”

Quý Dữu: “......”

Thời buổi này còn lưu hành đăng khoảnh khắc trên vòng bạn bè sao?

Đồ nhà quê!

Nhưng mà ---

Khi Quý Dữu nghĩ như vậy, cô không bao giờ tưởng tượng được không chỉ có Nhạc Tê Quang, mà cả Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều đều cùng vui vẻ làm theo, thi nhau báo cáo với giảng viên rằng muốn chụp ảnh chung với tinh hạm này.

Ở việc này, Mục Kiếm Linh rất nhân tính, cô xua tay nói: “Cho thời gian 1 phút, sau 1 phút, tất cả mọi người tiến vào tinh hạm.”

Nhạc Tê Quang lớn tiếng hô: “Tuân lệnh!”

Vì thế ---

Quý Dữu phát hiện ra rằng ngoại trừ mình và Thịnh Thanh Nhan, tất cả các sinh viên đều nhảy nhót trên tinh hạm và tạo dáng với rất nhiều tư thế kỳ lạ khác nhau, Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều là khoa trương nhất, vốn Quý Dữu cho rằng Thẩm Trường Thanh là người cực kỳ bình tĩnh thì lúc này đây cũng tạo dáng ngón tay chữ V cực kỳ đần độn.

Bên cạnh cô, giọng nói của Thịnh Thanh Nhan đột nhiên vang lên: “Quỷ nghèo chết bầm nha, vì sao cậu không đi chụp ảnh nha? Chẳng lẽ cậu không phấn khích chút nào nha? Đây chính là chiếc tinh hạm ngầu nhất có tải trọng lớn nhất và có sức chứa nhiều nhất liên minh nha......”

Trên thực tế, không phải Quý Dữu không muốn chụp mà là cô chưa nghĩ ra muốn tạo dáng thế nào, nhưng Quý Dữu vẫn quay sang Thịnh Thanh Nhan và đá câu hỏi sang: “Vậy sao cậu không đi chụp?”

Sự mất hứng bộc lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp của Thịnh Thanh Nhan, cậu ta nói: “Không có gì thú vị nha...... Dù sao người ta cũng không có hứng thú nha......”

Quý Dữu không lời nào để nói, cô nhịn không được hỏi: “...... Câu trả lời này của cậu thật là --- Chẳng lẽ cậu cứ chán ghét ra chiến trường như vậy sao? Chán ghét tất cả những gì có liên quan tới chiến đấu sao?”

Thịnh Thanh Nhan xua tay: “Vũ khí hay trang bị có mạnh đi nữa thì sao nha? Dù sao cũng không thú vị nha...... Không thú vị nha......”

“Tớ lại cảm thấy thú vị, người phát minh ra nó rất là vĩ đại.” Quý Dữu lập tức quay đầu chạy tới chụp ảnh chung với tinh hạm, không để ý tới Thịnh Thanh Nhan nữa. Nhưng thời gian để lại cho Quý Dữu không nhiều lắm, cô chỉ có thời gian 5 giây cho nên sau khi tạo dáng cũng không cân nhắc, cứ theo bản năng nói một câu ‘gia’ cũ rích, ảnh chụp ba chiều vừa ra lò, Quý Dữu vừa nhìn thấy thì phát hiện trình độ ngờ nghệch của mình không thua gì Thẩm Trường Thanh.

*Gia: Theo mình hiểu thì khi Dữu Dữu nói từ này nhằm mục đích tạo khuôn miệng cười, giống như hồi xưa lúc chụp ảnh hay nói từ kawai vậy.

Đúng lúc này, mọi người đã bắt đầu chính thức tiến vào trong tinh hạm.

Vừa tiến vào, đầu tiên bạn sẽ thấy một đại sảnh cực kỳ rộng lớn, lọt vào trong tầm mắt là những thiết kế đẹp mắt và ấn tượng khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán tặc lưỡi liên tục, tiếp theo là kho vũ khí, kho năng lượng, kho vật tư...... Tóm lại, tất cả sinh viên đều được nhìn thấy khiến bản thân phải ngạc nhiên không ngớt.

Nơi đến chủ yếu lần này của các sinh viên là kho nguyên vật liệu.

Có binh sĩ đồn trú dẫn đường, sau khi các sinh viên đi theo Mục Kiếm Linh tới nơi thì lần lượt dừng lại.

Sau khi binh sĩ rời đi, Mục Kiếm Linh giải thích: “Nhiệm vụ của các trò chính là đem hòm vật tư này vận chuyển lên tinh hạm cỡ nhỏ bên cạnh tinh hạm Chiết Thọ, tôi nhắc nhở các trò là sau khi rời khỏi khoang, có 3 phút lộ trình là các trò du hành ngoài vũ trụ thực sự. Tôi hy vọng các trò không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, mười người cùng nhau phân công hợp tác vận chuyển tất cả các hòm ở đây lên trên tinh hạm cỡ nhỏ đó, có thể làm được không?”

Mọi người: “Có thể.”

Mục Kiếm Linh: “Không nghe thấy!”

Mọi người lớn tiếng hô: “Có thể!”

Hiếm khi Mục Kiếm Linh nở nụ cười: “Bắt đầu đi.”

Các sinh viên lần lượt hành động, mọi người vẫn điều khiển cơ giáp của mình, cơ giáp khổng lồ nhất ở đây là Phá Quân mà Nhạc Tê Nguyên điều khiển với chiều cao của mấy tầng lầu nhỏ, còn cơ giáp có hình thể nhỏ nhất là cơ giáp cỡ nhỏ phiên bản đơn giản hóa do Quý Dữu điều khiển. Nhưng mười bộ cơ giáp ở trong kho vật tư lại có thể hoàn toàn di chuyển tự do đủ để thấy được sự khổng lồ của tinh hạm này.

Quý Dữu điều khiển cánh tay máy, bê lên một cái thùng vật tư, chỉ trong một thoáng, cô cảm thấy suýt chút nữa bản thân đã té ngã, cũng may độ phù hợp giữa cô và cơ giáp cỡ nhỏ rất cao, gần như đã đạt tới trăm phần trăm, bởi vậy rất nhanh đã ổn định thân hình.

Nhưng cô cũng không thể không cảm thán, hóa ra thùng vật tư không có gì to tát này lại nặng đến thế.

Tình huống của những người khác không tốt hơn bao nhiêu, còn có mấy người bị ngã một lần.

Mục Kiếm Linh nhìn tình huống này lại không hề chỉ trích dù chỉ một câu, cũng chỉ nhẹ nhàng nói: “Thử lại lần nữa.”

Những người này nhanh chóng đứng dậy và bắt đầu thử lại, đương nhiên lúc này vững hơn rất nhiều so với lúc nãy, ít nhất mọi người biết cần phải đứng vững, không đến mức ngã nhào vì mất thăng bằng sau khi đột ngột khiêng hòm vật tư......

Các sinh viên đều rất ngoan ngoãn làm việc theo sự phân công, vốn Quý Dữu khẳng định rằng việc này rất dễ dàng khi chỉ cần di chuyển cái hòm nhưng sau khi ra khỏi tinh hạm, cô phát hiện mình vẫn quá ngây thơ, hóa ra một mình khiêng vật tư này trong 3 phút ngắn ngủi ở vũ trụ lại khó như vậy.

Hơi không cẩn thận là có khả năng hòm vật tư trong tay sẽ rời khỏi tay.

Quý Dữu giữ chặt hòm vật tư, cô cắn răng tăng máy gia tốc bay đến tinh hạm cỡ nhỏ đỗ ở một bên.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Quý Dữu hoàn thành lần vận chuyển đầu tiên của mình.

Một lần thành công, tiếp theo đó là hai lần, ba lần, bốn lần......

Đến lúc này Quý Dữu mới hiểu được ý tốt của giảng viên Mục Kiếm Linh, bởi vì sau khi trải qua việc ‘bê gạch’ lặp đi lặp lại một cách khô khan, gần như mọi người sẽ không di chuyển loạng choạng nữa. Trong mười sinh viên, mỗi một người đều có thể bước nhanh như bay, như giẫm lên đất bằng.

Không chỉ Quý Dữu, những sinh viên còn lại cũng hiểu rõ lợi ích khi làm như vậy, đây không phải là diễn tập, cũng không phải huấn luyện mà là thật sự học được kỹ năng, điều khiển cơ giáp để bay, bước, vận chuyển, sử dụng vũ khí...... Một cách tự do trong vũ trụ. Đây là những việc mà các sinh viên có tâm huyết muốn trở thành chiến sĩ sẽ phải làm hàng ngày trong tương lai. Chỉ khi nào đặt nền móng vững chắc thì tương lai mới có được nền tảng ổn định cho cuộc sống.

Cho nên ---

Nếu lúc bắt đầu còn có người cảm thấy loại công việc khô khan này rất tẻ nhạt, cũng thầm phàn nàn nhưng đến khi ý thức được lợi ích thì không có ai phản đối, tất cả mọi người toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp ‘dọn gạch’ cao cả.

Đương nhiên Thịnh Thanh Nhan không hợp nhóm nhất, muốn rời khỏi nhóm nhất nhưng dưới sự áp bức bóc lột của Mục Kiếm Linh đã thành thật bê gạch, hơn nữa vẫn là một trong số người có năng lực gây bất ngờ nhất. Điều này cũng không cần nhắc lại.

Thấy tình huống này, ngoài miệng Mục Kiếm Linh chưa nói gì nhưng trong ánh mắt lại hiện sắc thái rất vui mừng.