Chương 266: Ngoài không gian

Với lần cảnh cáo này của Quý Dữu, cuối cùng đã khiến đám sợi tinh thần trong thế giới tinh thần của cô hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay sau đó, mọi người tiến vào khoang điều khiển cơ giáp, kết nối với thiết bị kết nối tinh thần rồi đi theo sau giảng viên Mục Kiếm Linh ra ngoài vũ trụ , phía trên trạm không gian Đào Nguyên là tầng khí quyển nhân tạo, sau khi đoàn người nhanh chóng xuyên qua tầng khí quyển là đã đến nội vũ trụ.

Vì sao gọi là nội vũ trụ?

Đây là bởi vì bằng vào sức mạnh khoa học kỹ thuật, con người đã tạo ra một lớp chắn bảo vệ nhân tạo xung quanh trạm không gian Đào Nguyên, không gian bên trong lớp chắn bảo vệ này gọi là nội vũ trụ. Có lớp chắn bảo vệ này cách ly, nội vũ trụ rất an toàn, về cơ bản sẽ không bị tinh thú tấn công, cho nên trừ khi tiền tuyến bị mất nếu không hậu phương trạm không gian này tuyệt đối sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn.

Sau khi tiến vào nội vũ trụ, Mục Kiếm Linh điều khiển cơ giáp dẫn đầu, các sinh viên theo sau, Thịnh Thanh Nhan đi trước còn Thẩm Trường Thanh ở phía sau.

Quý Dữu điều khiển cơ giáp đi giữa đội ngũ, trước cô là một nam sinh khá xa lạ, còn phía sau là Từ Châu.

Thực hành trong vũ trụ thực sự rất khác với trường mô phỏng vũ trụ khi huấn luyện, trường mô phỏng có đủ loại cạm bẫy xuất hiện bất ngờ nhưng sau khi Quý Dữu tiến vào vũ trụ thực thì phát hiện cảm giác duy nhất đó là yên tĩnh.

Ngoại trừ yên tĩnh, vì ánh sáng từ những ngôi sao có khoảng cách gần bầu trời đầy sao này không thể truyền tới nơi đây do khoảng cách quá xa. Do đó, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt phát ra từ ‘ngôi sao’ nhân tạo sau trạm không gian Đào Nguyên ra thì tầm nhìn lọt vào trong tầm mắt đều là màu đen thăm thẳm.

Đương nhiên, nhóm người Quý Dữu cũng không ra khỏi phạm vi trạm không gian Đào Nguyên, ngoại trừ ‘ngôi sao’ nhân tạo trên trạm không gian ra thì liên minh còn lắp đặt một số vệ tinh giống như ‘ngọn hải đăng’ ở gần đó để chiếu sáng và dẫn đường.

Cơ giáp của giảng viên Mục Kiếm Linh đi đằng trước chỉ còn lại một chút quang ảnh, cơ giáp nam sinh viên phía trước cũng lập tức tăng tốc, Quý Dữu nhanh chóng gia tăng máy gia tốc đi lên theo......

Bỗng nhiên ---

Quý Dữu cảm thấy phía sau hơi khác thường, cô lập tức quay đầu lại, thông qua đôi mắt điện tử của cơ giáp, Quý Dữu thấy Từ Châu đi theo mình phía sau dường như hơi lảo đảo dẫn tới việc không thể đuổi kịp, Quý Dữu nhanh chóng gửi tin nhắn thoại: “Tiểu Châu Châu, cậu làm sao vậy? Không cần hoảng, bám sát theo tớ đi.”

Ở toàn bộ liên minh, vùng phủ sóng tín hiệu của Tinh Võng rất mạnh, không chỉ dừng ở tinh cầu rác số 101 mà cả căn cứ trạm không gian Đào Nguyên cách xa tiền tuyến cũng nằm trong phạm vi phủ sóng, có điều, có thể vì an toàn nên liên minh nơi đây lại một lần nữa cài đặt tường bảo vệ mạng, cho nên nhóm Quý Dữu không thể truy cập Tinh Võng. Hiện tại bọn họ muốn đi ra ngoài không gian chấp hành nhiệm vụ, vì thế trước khi xuất phát nhân viên hậu cần bên này đã cài đặt kết nối mạng độc lập cho hơn chục bộ cơ giáp, mọi người có thể gửi và nhận tin nhắn, có thể trò chuyện với nhau một cách suôn sẻ.

Trước khi Từ Châu nghe thấy giọng nói của Quý Dữu, quả thực cậu ta hơi hoảng loạn bởi vì đây là lần đầu tiên cậu ta điều khiển cơ giáp tiến vào vũ trụ. Thành thật mà nói, Từ Châu hơi khẩn trương nhưng cũng may đồng đội đều theo sát từng bước, chỉ cần đi theo nhịp độ của mọi người thì sẽ không bị tụt lại phía sau, chỉ là vừa rồi cậu ta phát hiện mấy người đồng đội phía trước đã biến mất, Quý Dữu cũng tăng tốc nữa nên dưới sự khẩn trương, đột nhiên Từ Châu phát sai mệnh lệnh dẫn tới việc suýt nữa đã té ngã.

Từ Châu vững tinh thần: “Không sao đâu.”

Quý Dữu cười nói: “Tiểu Châu Châu, tớ phát hiện cậu là người nói một đằng nghĩ một nẻo, thừa nhận bản thân khẩn trương thì cũng đâu có sao, từ lúc điều khiển cơ giáp tiến vào vũ trụ tớ cũng rất khẩn trương, nhưng có nghĩa gì đâu, đầu tiên là chúng ta có cô giáo dẫn đội, tiếp đó chúng ta có đồng đội mạnh mẽ như Thẩm Trường Thanh bảo vệ, căn bản không cần sợ hãi, cậu tập trung điều khiển cơ giáp không bị phân tâm là được rồi.”

Từ Châu: “......”

Đạo lý này cậu ta đều hiểu, nhưng mà --- Cậu ta cũng không muốn nghe cái tên số 4444 này ríu ra ríu rít nhiều như vậy đâu!

Quý Dữu cười khúc khích: “...... Đừng im lặng, cậu mà cứ im lặng thì tớ coi như cậu chấp nhận! Tiểu Châu Châu ngoan nào ~ Mạnh dạn đi theo tớ đi, có chuyện gì xảy ra tớ sẽ che chở cho cậu!”

Lông mày Từ Châu giật giật, cậu ta không nhịn nổi nói: “Ai muốn cậu che chở!”

Quý Dữu nhếch miệng: “Hì hì hì......”

Từ Châu: “......”

Cậu ta không biết nói gì hơn, vào vũ trụ rồi vẫn còn bị tên này quấy rầy.

Đáng ghét quá!

Có điều ---

Từ Châu không thể không thừa nhận rằng trải qua cuộc pha trò của Quý Dữu, sự khẩn trương trong lòng cậu ra cũng biến mất ngay lập tức.

Loại cảm giác này phải nói như thế nào đây?

Hóa ra hoàn cảnh vũ trụ thực tế và huấn luyện thường ngày cũng không khác biệt gì. Hơn nữa số 4444 nói đúng, xung quanh mình có giảng viên, có bạn học giúp đỡ lẫn nhau, rốt cuộc là mình đang sợ hãi cái gì? Lo lắng cái gì?

Căn bản không cần thiết.

Sau khi Từ Châu nghĩ thông suốt, lập tức tâm lý được điều chỉnh lại, cậu ta nghe thấy Quý Dữu ở đằng trước nói: “Tiểu Châu Châu, bám sát, tớ lại muốn tăng tốc!”

Từ Châu: “Nhận được.”

Lúc này tất cả sinh viên đã nhận được tin của Mục Kiếm Linh: “Toàn thể chuẩn bị tập hợp, một phút sau tiến ra ngoài vũ trụ.”

Các sinh viên: “Nhận được.”

Giảng viên Mục Kiếm Linh dẫn đầu sau khi dừng ở chốt lưới phòng hộ, nơi đây có một nhóm binh sĩ đang đóng giữ, sau khi thấy Mục Kiếm Linh, có một binh sĩ với khuôn mặt hiền lành chào theo kiểu quân đội rồi lập tức nói: “Giảng viên Mục, rào chắn đã được mở ra, thời gian là 30 giây, mời cô và các bạn sinh viên vượt qua trong thời gian quy định.”

Mục Kiếm Linh nói: “Làm phiền.”

Rất nhanh, sinh viên cũng tập hợp đủ trong thời gian quy định.

Mục Kiếm Linh nói: “Trong vòng 20 giây, tất cả phải xuyên qua. Cố ý kéo dài, đến trễ hoặc không xuyên được thì phần thưởng học phần lần đặc huấn này sẽ bị khấu trừ toàn bộ.”

Các sinh viên: “......”

Thế này cũng quá độc tài.

Có vẻ như Mục Kiếm Linh nhận ra suy nghĩ của các sinh viên, cô hừ lạnh nói: “Nếu không có nổi năng lực xuyên qua lớp chắn này trong vòng 20 giây thì tôi khuyên các trò đừng điều khiển cơ giáp nữa, mất mặt.”

Các sinh viên: “......”

Cái này ---

Mọi người đều không có kinh nghiệm mà.

Trước kia ngay cả trong lúc huấn luyện còn chưa được huấn luyện bao giờ, giảng viên đang buộc mọi người không học bơi đã nhảy xuống nước rồi! Bởi vì thực chất lớp chắn bảo vệ này có tác dụng quấy nhiễu cơ giáp và các loại thiết bị máy móc, đặc biệt là tín hiệu sóng điện từ, trong lớp chắn này có một lớp rào cản cho nên điều này là sự khảo nghiệm kỹ thuật điều khiển và tố chất tâm lý của sinh viên đối với cơ giáp.

Nhưng Mục Kiếm Linh không có sinh viên có thời gian chuẩn bị, cô lớn tiếng nói: “Toàn thể --- Chuẩn bị!”

“Xuất phát!”

Mục Kiếm Linh dẫn đầu.

Thịnh Thanh Nhan bám sát theo, quả thực kỹ thuật của tên nhóc này rất ổn định, vừa tiến vào trong lớp chắn cũng không hề hoảng loạn, còn theo kịp tốc độ của Mục Kiếm Linh.

Tiếp theo là Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên......

Thời gian còn lại để các sinh viên phản ứng rất ngắn, nhưng dù sao những sinh viên này cũng là người ưu tú trong ưu tú, những sinh viên đi trước chưa phạm sai lầm nào và có biểu hiện rất tốt, vô hình trung đã mang lại sự khích lệ rất lớn cho những sinh viên khác.

Bởi vậy, một người, hai người, ba người...... Toàn bộ đều theo sau.

Trước khi Quý Dữu xuất phát còn cố ý nói với Từ Châu: “Tiểu Châu Châu, không cần lo lắng gì cả, theo tớ là được!”

Từ Châu: “......”

Cái tên này sao nhiều chuyện như vậy? thích lo chuyện bao đồng là sao?