Mục Kiếm Linh lườm một cái, giảng viên không dễ dàng mắc lừa như vậy, cô lạnh lùng nói: “Đầu đau thì trị não là được. Muốn đường đậu và trà sữa thì có tác dụng gì?”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu mang vẻ mặt cay đắng giải thích: “Nhưng em thật sự cảm thấy chỉ cần đường đậu và trà sữa là có thể giải quyết vấn đề này của em, đặc biệt là trà sữa……” Cũng không hiểu sao trước đây khi đi nhờ xe bay của giảng viên Mục Kiếm Linh, ly trà sữa mua với giá 5 nghìn điểm tín dụng đó có ma lực gì mà khiến cho đám tơ ngu xuẩn kia của mình vẫn nhớ mãi không quên, thỉnh thoảng cứ nhắc đi nhắc lại vài câu.
Quý Dữu vốn đã quên mất vụ này, nề hà là sáu sợi tơ cứ nhắc đến nó ở trước mặt cô……
Ôi!
Chẳng lẽ ---
Đây là bảo vật độc nhất vô nhị sao? Mình mắt mù mới không nhận ra?
Nhưng --- Lúc ấy ngoại trừ mùi thơm dễ uống ra thì cô cũng không cảm thấy có chỗ nào khác lạ mà? Cũng không cảm thấy sảng khoái đến nỗi uống xong liền lập tức muốn phi thăng thành tiên!
Rốt cuộc! Đám tơ ngu xuẩn của mình vì sao vẫn luôn nhớ thương? Thậm chí Quý Dữu cảm thấy đám sợi tinh thần này khát vọng trà sữa còn mãnh liệt hơn cả đường đậu.
Điều này khá là kỳ quái.
Quý Dữu nói xong, trong lòng tràn đầy chờ mong giảng viên Mục Kiếm Linh thấy cô đáng thương, thấy cô khổ sở là lập tức nhả ra cho cô thì sao, kết quả lại nghe thấy câu nói ở trên. Miệng Quý Dữu chua chát, cô cũng muốn chỉ cần dùng máy trị liệu chữa đầu nha……
Thế giới tinh thần:
Lão Đại: [Đồ lừa đảo!]
Lão Nhị: [Đồ lừa đảo!]
Lão Tam: [Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo!]
Lão Tứ tự nhận bản thân có chỉ số thông minh cao hơn một chút, còn có ý định thuyết phục người bằng lý lẽ, vì thế nó dùng lý lẽ thuyết phục: [Chủ nhân, ngài làm vậy sẽ bị liệt vào danh sách thất tín đấy! Thất tín sẽ không được tha thứ đâu! Thất tín sẽ lạnh lòng các ti ti mất…… Ngài nhất định không được như vậy, nếu ti ti đáng yêu chúng tôi hoàn toàn mất đi niềm tin ở ngài thì sau này sẽ không bao giờ để ý ngài nữa, chúng tôi nói được thì làm được!]
Nói xong, Lão Tứ quăng cái đuôi quất vào người Lão Ngũ, lập tức Lão Ngũ ngẩng đầu lên phụ họa: [Đúng! Đúng! Lão Ngũ cũng không thích chủ nhân như vậy, Lão Ngũ sẽ không để ý tới ngài đâu!]
Lão Lục ngóc đầu lên ngó trái ngó phải; đang lưỡng lự không biết nên phụ họa Lão Đại , Lão Nhị, Lão Tam hay vẫn nghe Lão Tứ, Lão Ngũ. Nó ngẩng đầu lên, trở nên thông minh hơn và quyết định theo cả hai bên: [Đồ lừa đảo! Không để ý tới ngài!]
…...
Ầm ầm ầm ầm……
Toàn bộ thế giới tinh thần như bị mưa giông sét đánh, từ buổi sáng ngủ dậy đã bắt đầu ầm ĩ cho đến tận bây giờ khiến Quý Dữu phiền chết được.
Quý Dữu khẽ cắn môi véo mạnh mình một cái rồi ôm mặt cầu xin: “Cô à…… Cứu đứa trẻ đi…… Đứa trẻ thực sự rất đáng thương, đứa trẻ khó khăn lắm, khó khăn lắm…… Không có đường đậu và trà sữa cứu mạng thì nó sẽ không sống sót được nữa đâu……”
Nếu nói đạo lý không được thì cứ tiếp tục la lối khóc lóc cộng giả nghèo kể khổ vậy……
Mục Kiếm Linh: “……”
Đối mặt với bản mặt dày cộp của Quý Dữu, Mục Kiếm Linh cũng cảm thấy hơi đau đầu, cô không chịu được giơ tay lên xoa xoa trán, sau đó cô giơ tay lấy ra hai viên đường đậu từ trong nút không gian rồi ném qua: “Không có trà sữa, cất đường đậu đi và câm miệng.”
Quý Dữu lâp tức cất nó đi như bảo bối, sau đó chuyển khoản 100 nghìn điểm tín dụng sang, cô muốn cúi người nói cảm ơn nhưng vì giảng viên không cho phép cô nói nên cô rất thức thời im lặng.
Mục Kiếm Linh nhìn cô liền thấy đau đầu: “Cách xa tôi năm mét!”
Quý Dữu lập tức ngoan ngoãn lùi ra sau, một bước, hai bước, ba bước, cách chính xác năm mét không bớt xén chút nào.
Mục Kiếm Linh: “......”
Các sinh viên chứng kiến tất cả những điều này cũng không biết nên nói cái gì.
Không thể không nói, da mặt và lòng dũng cảm của Quý Dữu cũng như khả năng tìm đường chết của cô là bất khả chiến bại.
Cho nên ---
Không ai có thể học được.
Vẫn nên từ bỏ thì hơn.
Sau khi Quý Dữu cất đường đậu đi, cô cũng không vội vã ăn luôn mà nhanh chóng trở về đội ngũ, ngay khi cô vừa bước vào đội ngũ, ngoại trừ Thịnh Thanh Nhan ra thì những người còn lại lặng lẽ lùi lại một đoạn rồi lần lượt quay đầu đi.
Chỉ có Thịnh Thanh Nhan không những không tránh xa mà còn đến gần Quý Dữu hơn một chút, cậu ta nghiêng người hỏi: “Quỷ nghèo chết bầm nha...... Cậu nói xem nếu người ta dùng phương pháp khóc lóc ầm ĩ một cách vô sỉ và không biết xấu hổ này giống cậu, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô Mục buông tha cho người ta thì liệu cô ấy có buông hay không buông nha?”
Quý Dữu: “......”
Quý Dữu không biết nói gì hơn: “Cậu cứ thử xem.”
Thịnh Thanh Nhanh nghoẹo đầu, đôi mắt đẹp không ngừng lóe sáng, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi......
Bên cạnh cô, Sở Kiều Kiều tức giận dọa nạt: “Thịnh Thanh Nhan, nếu cậu dám quỳ xuống khóc lóc cầu xin buông tha thì dù ông Thịnh không đánh chết cậu, tớ cũng tự tay đánh chết cậu!”
Thịnh Thanh Nhan: “......”
Thịnh Thanh Nhan nổi da gà, cậu ta vội nói: “Nói đùa nha...... Người ta đáng yêu thế này lại làm ra chuyện như vậy sao nha? Không thể nha...... Tuyệt đối không thể nha......”
Sở Kiều Kiều: “Hừ!”
Thịnh Thanh Nhan nặn ra một nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc rồi bao biện: “Ôi chao...... Không phải người ta sợ ông già Thịnh Nha, người ta nể mặt Kiều Kiều cậu thôi nha......”
Sở Kiều Kiều: “Hừ!”
Quý Dữu nhìn hai người họ trong trạng thái ôm tâm lý xem cuộc vui không chê to chuyện, cô còn cố ý gây chuyện: “Kiều Kiều, tại sao cậu muốn ngăn cản cậu ta? Tớ còn đang mong chờ nhìn thấy bộ dáng quỳ xuống cầu xin buông tha của cậu ta như thế nào đấy...... Thật tiếc nuối khi không thể nhìn thấy nha......”
Sở Kiều Kiều Kiều: “......”
Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào mặt, vào mắt, vào môi của Quý Dữu và thầm nhủ bản thân nể gương mặt đẹp như vậy đương nhiên là sẽ tha thứ cho cô, vì vậy Sở Kiều Kiều ghé sát vào Quý Dữu một chút rồi cười hì hì: “Bạn học Quý Dữu à, trường hợp bây giờ không thích hợp, nhưng lần sau cậu muốn nhìn thấy Thịnh Thanh Nhan quỳ xuống cầu xin buông tha thì tớ nhất định sẽ giúp cậu!”
Thịnh Thanh Nhan: “Hừ...... Người ta không chơi với các cậu nữa nha......”
Quý Dữu cũng không nói được nên lời, đẩy ra cái đầu dưa đang dí sát mình của Sở Kiều Kiều, sau đó cô cẩn thận cảm nhận thế giới tinh thần của mình.
Lúc này, có vẻ như đám tơ ngu xuẩn trong thế giới tinh thần cảm nhận được hơi thở của đường đậu, bọn chúng không ầm ĩ nữa, chỉ là vẫn kín đáo phê bình:
Lão Đại: [Trà sữa đâu?]
Trên cơ bản Lão Nhị và Lão Tam chính là máy nhại lời của Lão Đại, cũng phụ họa theo: [Trà sữa đâu?]
Lão Tứ: [Chủ nhân, tha thứ cho ngài lần này nhưng cũng phải cho chúng tôi thời hạn uống trà sữa nữa, không thể để chúng tôi chờ mãi được, nếu chủ nhân quỵt nợ thì phải làm sao bây giờ?]
Quý Dữu: “......”
Quý Dữu rất muốn quất chết Lão Tứ! Cái tên này còn khó tính hơn các tơ khác.
Lão Ngũ thì sao?
Lão Ngũ: [Muốn thời hạn!]
Lão Lục: [Muốn thời hạn!]
Mặc dù đã ngừng nhiễu sự được một chút nhưng những sợi tinh thần này thật sự thèm đánh thèm mắng, Quý Dữu nghiến răng quát lên: [Có đường đậu ăn là chúng mày nên cười trộm rồi, chúng mày cho rằng tao nuôi đám thùng cơm chúng mày dễ dàng lắm hả? Tao dễ lắm hả? Chính chúng mày tự hỏi bản thân xem chúng mày ăn nhiều đến mức nào? Mỗi ngày chúng mày làm được bao nhiêu việc? Chúng mày tính toán giá trị số tiền chưa? Tao nuôi chúng mày thật sự có lời sao? Tao nói cho chúng mày biết là chỉ có hai viên đường đậu thôi, chúng mày thích làm gì thì làm! Chúng mày mặc kệ tao tao còn khinh thường quan tâm chúng mày đấy! Đi đây! Đúng rồi --- Tạm biệt! Không bao giờ gặp lại nữa......]
Sáu sợi tơ: [....]
Không xong!
Chẳng lẽ thực sự làm chủ nhân tức giận rồi?