Nhạc Tê Quang thật bại ê chề ngay tại trận.
Sau khi Sở Kiều Kiều trừng mắt nhìn Thịnh Thanh Nhan vài lần mới lấy hết can đảm tự tiến cử: “Thưa cô Mục, em cho rằng em có tư cách đảm nhiệm chức phó đội trưởng hơn Thịnh Thanh Nhan! Thậm chí em cảm thấy thực lực của mình hoàn toàn mạnh hơn Thẩm Trường Thanh, em càng nên làm đội trưởng mới đúng!”
Với tư cách là tân sinh viên mạnh nhất, thế mà lại lưu lạc đến độ không tìm thấy người, không có thứ tự, quả thực buồn cười!
Sở Kiều Kiều không phục.
Mục Kiếm Linh nghe vậy cũng không thèm nhướn mày, cô chỉ phán: “Không có đầu óc, bác bỏ.”
Sở Kiều Kiều: “……”
Hả?
Mình không có đầu óc?
Sỉ nhục!
Đây tuyệt đối là sỉ nhục.
Trong lúc Sở Kiều Kiều đang tức giận thì bỗng nhiên Nhạc Tê Nguyên tiến lên một bước và thong thả nói: “Kẻ hèn bất tài xin tự tiến cử mình làm phó đội trưởng, bàn về sức mạnh, bàn về trí nhớ, em không cho rằng bản thân kém hơn Thịnh Thanh Nhan.”
Mục Kiếm Linh nghe xong vẫn không chớp mắt như cũ, cô thờ ơ nói: “Thừa thông minh nhưng đôi mắt không tốt, bác bỏ.”
Nhạc Tê Nguyên: “……”
Nhạc Tê Nguyên bị nghẹn một hơi, cậu ta hỏi: “Thưa cô, xin cô giải thích một chút cái gì gọi là đôi mắt không tốt?”
Quý Dữu nghe đến đó thì thiếu chút nữa bật cười. Thậm chí còn thông cảm Nhạc Tê Nguyên, rốt cuộc thì anh chàng này luẩn quẩn trong lòng đến mức nào mà lại chấp nhất muốn tìm đáp án ở giảng viên, đây không phải tự gây ra bệnh nhồi máu cơ tim sao?
Quả nhiên ---
Mục Kiếm Linh nghe xong bỗng nhiên nâng tay lên chỉ lên trên đỉnh đầu và thản nhiên nói tiếp: “Nói rõ ràng như vậy mà còn không hiểu sao? Muốn trò đi sửa lại đúng vị trí mọc của đôi mắt.”
*Cho bạn nào tạm thời chưa hiểu ý của cô Mục: Trong thâm tâm A Nguyên kiêu ngạo cho mình là giỏi nhất hay coi thường người khác chỉ là không thể hiện rõ ra bên ngoài, cũng có thể nói nhìn người bằng nửa con mắt hay mắt mọc trên đỉnh đầu nên bị cô Mục mỉa cho một trận.
Nhạc Tê Nguyên: “……”
Không hiểu sao cậu ta lại nhớ tới chuyện lúc trước khi còn đang diễn tập cho tân sinh viên, các thầy cô trừ điểm cậu ta và cố ý nói đôi mắt cậu ta ở trên đỉnh đầu, không phù hợp với thẩm mỹ đại chúng.
Điều này ---
Quả thực là lịch sử đen tối.
Nhạc Tê Nguyên càng nghĩ càng tức, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng khó coi.
Sau khi hai người xuất sắc ra trận đều thất bại, những người khác cảm thấy bản thân cũng không có cơ hội, bởi vậy mới không đưa ra yêu cầu tự mình gây ra bệnh nhồi máu cơ tim.
Thịnh Thanh Nhan dậm chân một cái rồi lại cảm thấy hơi ảo não, cuối cùng cậu ta lấy hết can đảm xin tự rút lui: “Thưa cô nha…… Người ta tự nguyện thoái vị nhường hiền nha…… Chức phó đội trưởng này ai muốn làm thì đưa cho người đó nha……”
Mục Kiếm Linh: “Câm miệng!”
Thịnh Thanh Nhan: “……”
Quý Dữu ngó nhìn Thịnh Thanh Nhan, lại lén nhìn giảng viên Mục Kiếm Linh, rồi lại liếc nhìn những người khác, cô ngẫm nghĩ rồi vội giơ tay lên: “Báo cáo cô giáo……”
Mục Kiếm linh ngước mắt lên nhìn cô rồi nói thẳng toẹt không chút lưu tình cảm: “Bác bỏ!”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu tắc nghẹn, cô hít thở thật sâu rồi nói: “Thưa cô, chăng lẽ cô không nên nghe lời thỉnh cầu của em sao?”
Mục Kiếm Linh nhìn thời gian rồi nói: “Tôi không có thời gian nghe mấy lời vô nghĩa.”
Quý Dữu: “……”
Cô thật sự hơi tức giận nên không nhịn được lên án: “Thưa cô, cô có biết hiện tại trông cô thế nào không? Không chỉ độc tài chuyên chế mà còn mặt mày xấu xí!”
Mục Kiếm Linh nhướn mày và cất cao giọng: “Ồ?”
Trong lòng Quý Dữu run lên bèn lập tức sửa lời: “Điều ở trên là không thể nào! Em cho rằng quyết sách của cô cực kỳ sáng suốt và tràn ngập trí tuệ! Năng lực thực chiến của bạn học Thẩm Trường Thanh rất mạnh, năng lực về chiến lược và tinh thần lực cũng rất mạnh mẽ, thật sự là sự lựa chọn hoàn hảo cho chức đội trưởng!”
Nói xong, Quý Dữu còn cố ý liếc nhìn Thẩm Trường Thanh.
Thẩm Trường Thanh mặt đần ra, dù không nói lời nào nhưng khi nghe thấy những lời này cậu ta vẫn cảm thấy quái quái, tựa như một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua trong ngày giá rét, tuy không đến mức cảm thấy lạnh nhưng vẫn nổi da gà.
Mục Kiếm Linh vẫn thong dong, không nhìn ra vui hay không vui.
Nhưng với dạng người như Quý Dữu, thứ không thèm để ý nhất chính là bị đả kích và khốn khó, cô cũng mặc kệ giảng viên có vui vẻ hay không, trước cứ nói đã mồm đã: “Còn về việc cô sắp xếp bạn học Thịnh Thanh Nhan làm phó đội trưởng, tuy trong mắt em từ đầu đến chân của bạn học Thịnh Thanh Nhan không có chỗ nào vừa lòng, hoàn toàn không nhìn thấy chút điểm sáng nhưng cô sáng suốt cỡ nào chứ? Con mắt tinh tường đến cỡ nào chứ? Em cho rằng chúng em không nên vội vàng nghi ngờ quyết định của cô mà là phải tuyệt đối tin tưởng vào sự lựa chọn của cô, chắc chắn là có đạo lý riêng! Có câu nói tồn tại tức là có lý, chẳng phải như vậy sao?”
Mục Kiếm Linh: “……”
Thịnh Thanh Nhan vốn còn đang ấm ức về việc bị cưỡng ép làm phó đội trưởng, vừa nghe Quý Dữu nhận xét như vậy lập tức không vui nổi, cậu ta mắng mỏ: “Cái đồ quỷ nghèo chết bầm nhà cậu nha…… Người ta có chỗ nào không vừa lòng nha? Cậu có đáng yêu như người ta không nha? Bàn về đáng yêu người ta chính là vô địch vũ trụ nha……”
Quý Dữu không để ý tới lời nói nhảm này, cô dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía Mục Kiếm Linh mang theo ánh mắt mong chờ: “Thưa cô, cô nói xem em hiểu thế có đúng không ạ?”
Khóe miệng Mục Kiếm Linh hơi giật giật, vì để lỗ tai của mình thanh tịnh, cô chiếu lệ nói: “Ừ……”
Lập tức ánh mắt Quý Dữu sáng lên, cô lặng lẽ tiến sát vào Mục Kiếm Linh rồi đè thấp giọng thầm thì: “Vậy…… Cô à, có thể mời cô ra chỗ khác nói chuyện được không cô?”
Mục Kiếm Linh nhướn mày: “Có rắm mau thả!”
Quý Dữu lấm la lấm lét nhìn khắp nơi thì phát hiện có rất nhiều người nghe lén, vì thế lại nhỏ giọng thỉnh cầu lần nữa: “Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng nhỏ của sinh viên, còn mong cô cùng em ra chỗ khác nói chuyện ạ.”
Xung quanh: “……”
Chẳng lẽ tên nhóc này cho rằng lỗ tai của mọi người đều điếc sao? Dù âm lượng có nhỏ đến đâu đi chăng nữa thì đối với một đám sinh viên có tố chất cơ thể tuyệt vời cộng với khoảng cách gần như vậy thì trừ khi bịt kín lỗ tai mới không nghe thấy được.
Cho nên ---
Rốt cuộc tên nhóc này tìm giảng viên là có chuyện gì?
Có chuyện gì mà không thể nói thẳng sao?
Lén lút như thế thì biết là có vấn đề!
Trên thực tế, Mục Kiếm Linh vốn dĩ cũng không muốn lãng phí thời gian, nhưng thấy Quý Dữu mồm mép như thế khiến cô cũng nổi lên hứng thú: “À…… Lại đây đi.”
Sau đó cô đi về phía trước hơn mười mét.
Quý Dữu vội chạy chậm theo sau.
Mục Kiếm Linh khoanh tay rồi hừ lạnh: “Tốt nhất trò có chuyện nghiêm túc, nếu không……”
Quý Dữu cảm giác da đầu tê dại, đáng ghét, thế mà cô Mục lại phát động quấy nhiễu tinh thần với mình, chẳng lẽ hạng mức giá trị tinh thần lực cao, sợi tinh thần nhiều liền có thể tùy hứng làm bậy sao?
Hừ ---
A a a…… Hâm mộ quá!
Quý Dữu nhìn xung quanh, cảm thấy hẳn là các bạn học không dễ nghe thấy được, cô vội ghé sát lại chút rồi đè thấp giọng nói: “Thưa cô…… Cô có thể chi viện hai viên đường đậu và một ly trà sữa cho em được không?”
Mục Kiếm Linh: “……”
Ngón tay Mục Kiếm Linh giật giật, suýt chút nữa không nhịn được giơ tay đánh người.
Cho dù cô có nghĩ nát óc cũng không ngờ tới Quý Dữu sẽ nói đến chuyện này.
Quý Dữu căng da đầu, bắt đầu giả nghèo giả khổ: “Thưa cô…… Hôm qua em thi đấu với đàn anh Dương Bân cô cũng thấy rồi đó, em thật sự hao tổn rất nhiều tinh thần lực, em vốn cho rằng không vấn đề gì nhưng đã qua một đêm rồi mà em vẫn thấy thế giới tinh thần không ổn, lại lập tức bắt đầu ra ngoài không gian chấp hành nhiệm vụ nữa, em sợ tinh thần của mình không cách nào cáng đáng được nên chẳng phải dành phải mặt dày hỏi cô sao? Em cũng không muốn……”
Mục Kiếm Linh: “……”
Quý Dữu xoa đầu: “Thật sự không lừa cô mà, hiện tại em cảm thấy đầu không thoải mái cho lắm……” Ngày hôm qua còn tốt, đến hôm nay ngủ dậy một giấc thì sáu sợi tơ ngu xuẩn của mình phát hiện mình hứa hẹn với chúng nó còn không thực hiện liền vẫn luôn ầm ĩ, nhốn nháo đến mức Quý Dữu đau cả đầu.