Dưới ánh mắt hâm mộ đố kỵ hận của Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên dùng một nửa số đồ ăn vặt của mình trao đổi một phần công việc ‘bà đỡ’ cho Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang khiến Quý Dữu không còn gì để nói lại không có cách nào đi ghen tị.
Đúng lúc này, Thịnh Thanh Nhan vừa chửi bới vừa quẹt thẻ đi vào nhà, vừa nhìn thấy mấy người Quý Dữu, cậu ta lập tức kêu rên tố khổ: “Bé cưng mệt chết đi được nha…… Tức lắm nha…… Người ta chưa bao giờ từng làm loại công việc này nha……”
Quý Dữu ngước mắt lên nhìn thì phát hiện Thịnh Thanh Nhan luôn chú trọng hình tượng giờ đây lại mặt mày xám ngoét, mái tóc đen kia cũng rối tung…… Tóm lại, so với hình tượng ngày xưa của Thịnh Thanh Nhan đã có độ chênh lệch rất lớn.
Quý Dữu tò mò hỏi: “Hôm nay cậu làm gì thế?”
Thịnh Thanh Nhan tức giận nói: “Đừng nói nữa nha…… Nhắc tới người ta sẽ tức giận nha…… Người ta thật sự mệt muốn chết nha…… Cô Mục căn bản không phải người nha…… Thế mà cô lại để cho bé cưng này đi bê gạch nha!”
“Bê gạch nha!”
“Đây là công việc mà người ta có thể làm được nha?”
“Căn bản là vô nhân đạo nha!”
“Làm một ngày nha, ngay cả một ngụm nước người ta cũng chưa kịp uống nha……”
Sở Kiều Kiều kinh ngạc: “Bê gạch? Thời buổi này còn có việc bê gạch?”
Thịnh Thanh Nhan nghiến răng trèo trẹo, ước gì mình có thể nhảy dựng lên: “Đây là cách nói chung chung nha…… Người ta làm công việc khuân vác cu li nha…… Quặng năng lượng, đá năng lượng, nguyên vật liệu gì gì đều bắt người ta đi bê nha……”
Nói đến đây, Thịnh Thanh Nhan bật dậy giơ đôi tay trắng tinh với những ngón tay thon dài của mình tới trước mặt Sở Kiều Kiều và lên án: “Kiều Kiều cậu nhìn nha…… Tay của người ta phồng rộp và có vết chai rồi nha…… Không còn đẹp nữa nha……”
Mọi người tiến lại gần nhìn, quả nhiên --- Trên tay có vài vết phồng rộp, trong đó còn có hai cái đã bị rách da.”
Nhất thời, mọi người đều đồng cảm với Thịnh Thanh Nhan.
Quý Dữu sờ sờ cằm nói: “Xem ra tớ phụ trách chăm hoa trồng rau vẫn khá tốt.”
Sở Kiều Kiều chưa đề cập cụ thể về công việc của mình: “Tớ cảm thấy công việc của tớ cũng khá tốt.”
Thẩm Trường Thanh không nói lời nào.
Nhạc Tê Quang xấu hổ kể về việc hôm nay mình đỡ đẻ cho heo nái nên cũng không nói gì.
Cũng hiếm khi Nhạc Tê Nguyên không mở miệng, thân là thiên tài của hệ chiến đấu lại chạy tới làm chăn nuôi, bị người khác biết chẳng phải phá hủy cả đời anh minh sao?
Mọi người không nói, còn Thịnh Thanh Nhan lại tò mò nên đặt câu hỏi: “Đúng rồi nha, hôm nay mấy người các cậu làm gì nha? Không hề thấy các cậu nha?”
Thẩm Trường Thanh: “Khụ…… Tớ đi nghỉ trước đây.”
Nhạc Tê Quang: “Khụ…… Ba ba cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhạc Tê Nguyên: “Khụ…… Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho cơ thể.”
Thịnh Thanh Nhan: “???”
Cậu ta quay mặt đi nhìn chằm chằm vào Sở Kiều Kiều: “Kiều Kiều mau nói nha…… Nói các cậu làm gì đi nha?”
Sở Kiều Kiều quay mặt đi rồi đáp: “Tóm lại cũng giống như cậu thôi, cũng làm cu li cả, nhưng tính chất của chúng ta lại khác biệt, cậu bị tra tấn về thể xác còn bọn tớ bị tra tấn về tinh thần.”
Nói xong, Sở Kiều Kiều vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ.
Quý Dữu cũng lảng tránh: “Một tấc thời gian một tấc vàng, không lãng phí thời gian nữa, ngủ đi.”
Thịnh Thanh Nhan càng thắc mắc: “Làm cái gì nha? Từng người lại thần bí như vậy nha……” Chẳng lẽ --- Nhiệm vụ giao cho cho mấy người này còn gian nan hơn cả mình?
Hôm sau.
Ngay khi tiếng còi vang lên, việc đầu tiên tất cả sinh viên làm là nhanh chóng rời khỏi giường và quay trở về cương vị của từng người trong thời gian quy định.
Lúc này, ngoại trừ Quý Dữu không đổi công việc ra thì bốn người Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên đều trao đổi với nhau, sau đó mọi người bắt đầu công việc ngày hôm qua. So sánh với việc chăn nuôi động vật, thực vật phía Quý Dữu ngoại trừ số lượng da dạng và phong phú ra thì hầu hết cô không cần tự mình làm, chỉ cần theo dõi nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng, dinh dưỡng vân vân và vân vân là được, thậm chí Quý Dữu còn có thể rảnh rỗi quan sát công việc của những người khác.
Bên này, Thẩm Trường Thanh tiếp quản công việc cho heo ăn và đỡ đẻ heo nái của Nhạc Tê Quang, cậu ta làm việc không chút cẩu thả, miễn bàn đến việc nghiêm túc nhiều đến mức nào.
Nhạc Tê Nguyên chăm sóc thỏ mẹ và con thỏ con, cũng rất nghiêm túc và cẩn thận.
Hôm nay, sau khi kết thúc công việc, mọi người trở về như thường lệ và bắt đầu tiến hành chải vuốt tinh thần của mình, nhưng kết quả mang lại rất đáng tiếc, Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên chưa thể thành công chải vuốt ra một sợi tinh thần, điều này có nghĩa gì đây?
Mọi người đều im lặng.
Một lúc sau, Thẩm Trường Thanh phân tích: “Về việc tạo thành kết quả này, tớ chỉ có thể nghĩ đến bởi vì cấp bậc tinh thần của tớ và A Nguyên rất cao nên số lượng sợi tinh thần trong thế giới tinh thần nhiều hơn, lớn hơn, lại càng lộn xộn hơn, khi thanh lọc mới càng khó.”
Nhạc Tê Nguyên cũng trầm mặt xuống: “Tớ cũng cho là như vậy.”
Sở Kiều Kiều nói: “Chắc là thế.”
Nhạc Tê Quang không có hứng thú với việc này, hôm nay chính cậu ta cũng không thể thanh lọc được một sợi, cho nên lại càng không quan tâm tới tiến độ của người khác.
Quý Dữu nhìn sang Thẩm Trường Thanh rồi không nhịn được hỏi: “Bạn học Thẩm Trường Thanh, tiến độ thanh lọc của các cậu rất chậm sao? Có biện pháp nào đẩy nhanh hơn không?”
Thẩm Trường Thanh trả lời: “Không chỉ có chúng ta chậm mà thực ra tốc độ thanh lọc sợi tinh thần của mọi người đều rất chậm, đương nhiên có một loại biện pháp có thể gia tăng tốc độ, đó chính là sử dụng hồn khí.”
Hả?
Quý Dữu trợn to mắt: “Hồn khí có nhiều tác dụng như vậy?”
Nó khiến cô càng ngo ngoe rục rịch hơn.
Nó không chỉ có thể tăng cấp bậc tinh thần lực, nâng cao hạng mức giá trị tinh thần lực, tăng số lượng sợi tinh thần mà còn có thể tăng tốc độ thanh lọc sợi tinh thần…… Khó trách giá cả của hồn khí cao chót vót như vậy, địa vị của đại sư chế tạo hồn khí cũng được nâng cao như vậy.
Câu nói này của Quý Dữu thật sự quá thiếu hiểu biết dẫn đến việc hai anh em Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên xem thường ngay tại chỗ, Nhạc Tê Nguyên bĩu môi dè bỉu: “Đồ nhà quê, đồ nhà quê, sợ là con còn chưa thấy hồn khí bao giờ phải không? Thế nào? Có muốn ba ba cho con mượn xem không?”
Quý Dữu: “……”
Trong lòng Quý Dữu không nói nên lời nhưng vẫn nhịn nhục, cô dùng vẻ mặt tò mò hỏi: “Cậu có hồn khí? Cậu thật sự có hồn khí? Cho tớ xem một cái nào.”
Đột nhiên Nhạc Tê Quang hơi mở cổ áo lộ ra một sợi dây mảnh màu đỏ, sau đó cậu ta giơ tay lên kéo sợi dây mảnh đỏ đó ra, Quý Dữu chỉ thấy một luồng ánh sáng màu xanh lục trơn mượt óng ánh lóe lên, tiếp theo đó, Nhạc Tê Quang vội vàng nhét lại vào trong cổ áo, còn chỉnh lại vạt áo ngay ngắn lần nữa, che kín mít hồn khí như bảo bối vậy.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu mắng: “Quỷ hẹp hòi, tốc độ của cậu nhanh quá, chả lẽ không thể để tớ thấy rõ hơn được sao?”
Nhạc Tê Quang bật lại: “Đồ quỷ nghèo chết bầm nhà cậu, cho cậu xem thêm một lần nữa thì thế nào, cậu lại không mua nổi. Hồn khí trung cấp này là do chính bản thân đại sư Khổng Triết đặc chế cho tớ, bị cậu xem hỏng thì làm sao? Ai đền cho tớ?”
Thứ này dù có ra giá cũng không có người bán, căn bản là không phải lấy tiền ra là có thể cân nhắc.
Bỗng chốc Quý Dữu trợn trừng mắt.
Đại sư Khổng Triết tự mình đặc chế?
Lại còn là hồn khí trung cấp?
Nếu nói đó chỉ là một món hồn khí cấp thấp thì Quý Dữu còn không có mấy hứng thú, nhưng vừa nghe Nhạc Tê Quang nói như vậy cô lại càng cảm thấy hứng thú, hận không thể lập tức cướp tới tay xem rốt cuộc là cái dạng gì.
Trên thực tế, sự khác biệt giữa hồn khí trung cấp và hồn khí thấp cấp là gì đây?