Hai người này mất nhiều thời gian hơn so với Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều. Khoảng nửa tiếng sau, Nhạc Tê Nguyên mở mắt ra, trên đầu đầy mồ hôi cùng khuôn mặt tái nhợt, cậu ta hơi hé miệng nhưng lại không nói gì.
Mười phút sau, Thẩm Trường Thanh cũng dừng lại, nhìn sắc mặt cũng không tốt hơn Nhạc Tê Nguyên là bao.
Quý Dữu vội hỏi: “Hai cậu thành công không?”
Nhạc Tê Nguyên nghe vậy, sắc mặt trở nên tối tăm.
Thẩm Trường Thanh lắc đầu: “Không thành công! Làm sao có thể dễ dàng thanh lọc sợi tinh thần như vậy được.”
Quý Dữu đang khó hiểu thì nghe thấy Nhạc Tê Quang vỗ đùi cười ha hả: “Ha ha ha…… Ba ba thành công! Hôm nay ba ba thành công thanh lọc được một sợi tinh thần rồi!”
Quý Dữu hỏi: “Chỉ một sợi thôi sao?”
Nhạc Tê Quang: “……”
Nhạc Tê Quang mắng: “Ngu xuẩn, cậu cho rằng thanh lọc dễ thế à? Được một cái đã tốt rồi.”
Quý Dữu chuyển hướng sang Sở Kiều Kiều hỏi: “Kiều Kiều, cậu thanh lọc được bao nhiêu sợi?”
Sở Kiều Kiều đắc ý nhếch miệng và nói: “Đương nhiên là tớ nhiều hơn cậu em nào đó rồi, lần này tớ thuận lợi thanh lọc được hai sợi.”
Nhạc Tê Quang: “……”
Nghe xong câu này, không biết lý do gì niềm vui của cậu ta giảm bớt đi vài phần.
A a a!
Tức quá!
Nhạc tê Quang không nói, Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên cũng không muốn để ý Sở Kiều Kiều, mấy người quay đầu nhìn sang Quý Dữu hỏi: “Cậu thì sao? Cậu thanh lọc được mấy sợi?”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu nghẹn họng, mặt cô hơi đỏ lên, chẳng lẽ cô phải nói cho đám bạn nhỏ này của mình là mình không có sợi tơ nào để thanh lọc hay sao?
Điều này quá thảm.
Đúng là bị kịch.
Vì thế Quý Dữu cứng cổ nói: “Tớ thanh lọc được năm sợi!”
Thoáng chốc, xung quanh cô vang lên những tiếng cười ha hả, đặc biệt là Nhạc Tê Quang có tiếng cười nhạo vang dội nhất: “Một kẻ ngu xuẩn như cậu mà có thể thanh lọc được năm sợi? Cậu dẹp đi, thời buổi này khoác lác cũng phạm pháp đấy biết chưa?”
Quý Dữu căn răng: “Sao tớ phải khoác lác? Tớ nói sự thật cơ mà.”
Sở Kiều Kiều tiến lên một bước vỗ lên bả vai của Quý Dữu an ủi: “Thôi nào, bạn học Quý Dữu, không thanh lọc được một sợi cũng không mất mặt, cậu xem hai người bên cạnh cậu đi, chẳng phải cũng không có sao?”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Nhạc Tê Nguyên: “……”
Sở Kiều Kiều tiếp tục vỗ bả vai Quý Dữu dạy dỗ: “Bạn học Quý Dữu này, mặc dù dáng vẻ gạt người của cậu cũng rất đẹp, tớ cũng rất thích nhưng chúng ta vẫn không nên lừa gạt người khác.”
Quý Dữu: “……”
Cái này gọi là gì?
Cái này gọi là nói tiếng người sao?
Quý Dữu cắn răng muốn phản bác vài câu thì bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Trường Thanh nói: “Bạn học Quý Dữu, vừa rồi tớ không cảm nhận được tinh thần lực của cậu dao động, hẳn là cậu không thể thanh lọc được năm sợi, chỉ cần chúng ta thanh lọc sợi tinh thần mới thì trong chớp mắt mức độ hoạt động tinh thần sẽ trở nên rất cao, người cách gần cậu là có thể cảm nhận được tinh thần dao động trong khoảng thời gian ngắn.”
Quý Dữu kinh ngạc: “Có cả cách nói này?”
Hóa ra không chỉ bản thân có thể cảm nhận được dao động tinh thần lực của bọn họ mà bọn họ cũng có thể cảm nhận được mình sao?
Nhạc Tê Nguyên trợn mắt lên nhìn Quý Dữu và nói một cách thô lỗ: “Cho nên cậu muốn lừa người khác thì cũng đừng ba hoa chích chòe, mọi người đều không phải đồ ngốc.”
Quý Dữu: “……”
Cô cũng không muốn lừa gạt người khác, chỉ là chuyện tinh thần lực biến dị này không thể tùy tiện nói ra ngoài, cũng không thể trực tiếp nói cho mọi người cô là phế vật và chỉ có sáu sợi tinh thần lực, không cần lãng phí tinh thần đi chải vuốt đúng không?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Quý Dữu đã cảm thấy đó là một bi kịch nhân gian không thể diễn tả thành lời.
Quý Dữu không mở miệng.
Quý Dữu im lặng và khép mình lại.
Thẩm Trường Thanh lại rất tò mò: “Tớ cùng A Nguyên đều thất bại nhưng Kiều Kiều và A Quang lại thành công, điều này có nghĩa là gì đây? Đầu tiên tớ và A Nguyên đều có tinh thần lực cấp S, Kiều Kiều và A Quang có tinh thần lực cấp B, chẳng lẽ đây là nguyên dân tạo thành sự khác biệt sao?”
Nhạc Tê Nguyên trừng mắt với thằng anh ngu xuẩn của mình rồi hỏi: “Nhạc Tê Quang, anh nói xem tình huống khi anh chải vuốt sợi tinh thần là như thế nào?”
Nhạc Tê Quang lườm cậu ta: “Nhạc Tê Nguyên, mày nói chuyện với tao lịch sự vào. Tình huống như thế nào? Không có tình huống gì, dù sao khi tao định rút một sợi ra chải vuốt trong đống sợi tinh thần lộn xộn đó thì tự nhiên có thấy bên trong có một sợi sạch sẽ hơn những sợi xung quanh, xung quanh chỉ có mấy sợi quấn lấy nhau, tao gỡ mấy sợi đó ra thì tự nhiên thanh lọc được nó chứ sao.”
Thẩm Trường Thanh như suy ngẫm gì đó: “Đơn giản như vậy?”
Nhạc Tê Quang cau mày giải thích: “Cũng không dễ dàng như vậy, trong khoảng thời gian đó có rất nhiều lần suýt nữa thất bại nhưng tớ nghĩ bản thân đã từng đỡ đẻ cho heo nái rồi thì chẳng lẽ không có kiên nhẫn thanh lọc một sợi tơ sao? Vì thế mà tính tình nóng nảy vừa dâng lên lại đành ép nó xuống, tớ trở nên kiên nhẫn hơn, cũng bình tĩnh hơn cho nên mới thành công.”
Cậu ta vừa nói xong thì mọi người đều kinh ngạc.
Thẩm Trường Thanh nhìn về phía Sở Kiều Kiều hỏi: “Kiều Kiều, cậu cũng như vậy sao? Là vì có kiên nhẫn và bĩnh tĩnh hơn?”
Sở Kiều Kiều ngẫm nghĩ, cô gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Thật sự là như thế, tớ kiên nhẫn, bình tĩnh, điềm đạm hơn trước…… Tớ cảm thấy việc này đều có nguyên nhân, ngày thường làm công việc thanh lọc sợi tinh thần tớ cũng tự nhủ bản thân cần bình tĩnh và kiên nhẫn nhưng cũng không dễ dàng làm được. Không biết vì sao hôm nay lại dễ dàng hơn đôi chút.”
Nhạc Tê Nguyên trở nên hoang mang: “Chẳng lẽ thật sự là bởi vì chăm sóc động thực vật có thể nâng cao sự kiên nhẫn, càng dễ dàng tăng lên thanh lọc sợi tinh thần sao?”
Quý Dữu nghĩ ngợi rồi chỉ ra: “Các cậu có cảm thấy hôm nay Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang là người đỡ đẻ chủ yếu cho heo nái và thỏ không? Chúng ta chỉ hỗ trợ còn hai cậu ấy mới là chủ yếu. Chẳng lẽ ---”
Có phải thật sự là nhờ việc đỡ đẻ cho động vật nhỏ này mới rèn luyện được tính kiên nhẫn và bình tĩnh không?
Quá ảo tưởng.
Quý Dữu vừa nói ra, bỗng nhiên Nhạc Tê Quang nói: “Kiều Kiều, ngày mai tớ trao đổi vị trí với cậu, trong mấy con thỏ của cậu chẳng phải còn mấy con chưa sinh sao? Để tớ!”
Cũng hiếm khi Thẩm Trường Thanh sợ tụt lại đằng sau, cậu ta vội nói với Nhạc Tê Quang: “A Quang, ngày mai tớ đỡ đẻ cho heo nái giúp cậu!” Nhạc Tê Quang phụ trách khu chăn nuôi heo, hôm nay có hai con đã sinh, còn có một con chưa đỡ đẻ đâu.
Sở Kiều Kiều lập tức từ chối: “Không cần, tớ cảm thấy đỡ đẻ cho thỏ rất thú vị.”
Nhạc Tê Quang cũng nối gót theo: “Ba ba cần con hỗ trợ sao? Không cần!”
Thẩm Trường Thanh đàm phán: “Tớ chia một nửa đồ ăn vặt mang theo cho cậu, coi như trao đổi đi.”
Nhạc Tê Quang lập tức nhả ra: “Cũng không phải không thể, coi như tớ cho cậu làm thực nghiệm vậy, tuyệt đối không phải bởi vì đồ ăn vặt của cậu.”
Sở Kiều Kiều nhìn Nhạc Tê Nguyên hỏi: “Cậu thì sao? Nếu cậu đồng ý chia một nửa đồ ăn vặt cho tớ thì tớ cũng không phải là người không biết nói tình cảm.”
Nhạc Tê Nguyên: “……”
Nhạc Tê Nguyên cắn răng nói: “Được.”
Quý Dữu nhìn cảnh đang diễn ra này, đột nhiên cảm thấy ngu ngơ, hóa ra nhiệm vụ đỡ đẻ cho heo mẹ và thỏ được giao cũng là công việc được tranh đoạt hàng đầu, hơn nữa còn là một biện pháp làm giàu khác! Đáng hận là cô không có gì cả.
Đã không có đồ ăn vặt cũng không có việc để trao đổi.